Vị võ giả bán vương đỉnh phong đó nhìn thấy Diệp Viễn lại chủ động xông đến.
Hắn không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng.
“Hừ, không biết sống chết, cho mày nếm thử sự lợi hại của thiết quyền của tao!”
Nói xong, chỉ thấy đó nắm tay thành nắm đấm, trên nắm đấm được bao trùm từng tầng khí địa linh dầy đặc, bắn về phía Diệp Viễn như chớp điện.
Diệp Viễn lại không nói một lời, cũng nắm tay thành nắm đấm, một chuyền nhẹ tênh đón về hướng nắm đấm của võ giả đó.
“Phập!”
Hai quyền đập vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung.
Sau đó, liền thấy võ giả bán vương đỉnh phong đó ôm cánh tay gãy, bay đi với vẻ mặt đầy chấn hãi.
Một quyền, Diệp Viễn chỉ dùng một quyền, đã trực tiếp đánh cho một cánh tay của cường giả cấp bán vương biến mất.
“Cái gì?”
“Làm sao có thể?”
Mấy người còn lại vốn cũng nhanh chóng tấn công Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt liền biến sắc.
Họ đều nghĩ Diệp Viễn chỉ là một võ giả cấp bán vương, sáu người họ ra tay, có lẽ có thể giết được anh.
Nhưng không ngờ Diệp Viễn chỉ sử dụng một quyền đã đánh một người của họ tàn phế.
“Chỉ với chút bản lĩnh này của các người, còn muốn giết tôi, đúng là nực cười”.
Khi giọng lạnh lùng của Diệp Viễn vừa dứt, bóng người vụt đi, lại là một quyền nhẹ tênh, tấn công đến võ giả bán vương đỉnh phong thứ hai.
Võ giả bán vương đỉnh phong này vừa nãy đã chứng kiến uy lực khủng bố một quyền của Diệp Viễn.
Hắn cũng không dám trực diện đón một quyền của Diệp Viễn, cả người mau chóng rút lui.
Chỉ là vừa mới rút lui chưa đến trăm mét, thì phát hiện bóng hình Diệp Viễn đuổi theo đột nhiên biến mất tại chỗ.
Diệp Viễn đột nhiên biến mất, khiến vẻ mặt hắn lại biến sắc, một dự cảm không hay ập đến trong lòng.
“Cẩn thận phía sau!”
Lúc này, giọng của Tiêu Đỉnh Phong vang lên, võ giả bán vương đỉnh phong này quay đầu theo bản năng.
Liền nhìn thấy bóng hình của Diệp Viễn đã xuất hiện phía sau hắn, một quyền nhẹ tênh đó đang đập về phía đầu của hắn.
Khi khoảng cách gần đến mức cảm nhận được uy lực khủng bố trên cú đấm nhẹ tênh của Diệp Viễn.
Liền cảm thấy hồn bay ra ngoài.
Cũng chẳng cần nghĩ, hắn lập tức sử dụng ra thủ đoạn giữ mạng giấu kín của hắn.
“Cha!”
Chỉ nghe thấy hắn quát một tiếng, trên người bỗng bùng phát ra một ánh hào quang màu vàng cực kỳ cường mạnh.
Lập tức bao trùm toàn thân hắn.
“Phập!”
Lúc này, một quyền của Diệp Viễn cũng hằm hằm tấn công lên hào quang màu vàng bao trùm đó, trông có vẻ như ở trên đầu của võ giả cảnh giới cấp bán vương đỉnh phong đó.
“Ầm!”
Âm thanh kim loại đập vào nhau vang lên, Diệp Viễn chỉ cảm thấy đau tay.
Đồng thời cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh muốn truyền vào cơ thể mình qua cánh tay của mình.
“Hừ!”
Diệp Viễn hừ lạnh lùng một tiếng, khí thế trên người bỗng tấn công về sức mạnh cường mạnh đó.
Lập tức, luồng sức mạnh cường mạnh này bị đánh tan.
Có điều, mặc dù là vậy, cơ thể của anh vẫn bị sức mạnh đó đánh lui mấy bước.
Sau khi đứng vững lại, Diệp Viễn nổi hứng nhìn kẻ trước mặt.
Chỉ vừa mới nhìn, Diệp Viễn đã nhìn rõ, trên người kẻ đó có một món linh khí cực phẩm.
“Vậy mà còn có linh khí hộ thân! Xem ra mấy tên các người còn có bảo bối!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Cường giả bán vương đỉnh phong đó suýt nữa thì vào Quỷ Môn Quan, bây giờ hắn cũng không dám làm gì Diệp Viễn.
Trực tiếp hét lên với bốn người còn lại.
“Thực lực của kẻ này rất mạnh, mọi người cùng lên đi!”
Đương nhiên bốn người cugx biết sự cường mạnh của Diệp Viễn, họ cũng biết, nếu chỉ đấu đơn, họ chắc chắn sẽ chết trong tay Diệp Viễn.
Vì vậy, lúc này họ cũng không giấu diếm gì, tất cả đều kích hoạt linh khí hộ thân trên người mình.
Tiêu Đỉnh Phong cũng không ngoại lệ, chỉ thấy hắn lấy ra một thứ giống như mai rùa, mau chóng cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên mai rùa đó.
Lập tức, trong mai rùa liền phát ra từng tia sương khí màu đen mạnh, mau chóng bao trùm toàn bộ bốn người họ.
Chỉ lát sau, trên người họ giống như mặc áo giáp màu đen.
Lúc này, Diệp Viễn cũng tấn công đến.
Lại một quyền nhẹ tênh tấn công về hướng Tiêu Đỉnh Phong.
Đã có áo giáo do khí đen hóa thành hộ thân, đương nhiên Tiêu Đỉnh Phong không sợ nắm đấm của Diệp Viễn.
Chỉ thấy hắn cười lạnh lùng một tiếng, cũng tung một quyền nghênh đón nắm đấm của Diệp Viễn.
“Phập!”
Hai quyền đập vào nhau, Tiêu Đỉnh Phong vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, trên mặt còn nở nụ cười khinh thường.
Diệp Viễn lại cau mày, chỉ cảm thấy trên nắm đấm, giống như người bình thường đấm lên một tảng đá rắn chắc, vô cùng đau nhức.
Đồng thời, khí sương màu đen trên người Tiêu Đỉnh Phong cũng men theo nắm đấm của hắn cuốn về phía cơ thể anh.
Diệp Viễn nhanh chóng vung tay, hất bay khí đen đó.
Tuy quyền này chưa thành công, nhưng Diệp Viễn vẫn nở nụ cười.
“Thú vị! Lại có nhiều linh khí hộ thân như vậy!”
“Tiếc là dùng cho các người thật lãng phí!”
“Các người có linh khí hộ thân, nghĩ tôi không có chắc?”
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, một thanh trường đao tỏa ra khí tức khủng bố xuất hiện trong tay anh.