Nghe Sở Vân Phi nói ra những lời ngông nghênh như thế, ông Xà và tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không ngờ những người này còn muốn động vào người của Ngụy Thành Bân ngay trong địa bàn của ông ta.
Mặc dù Ngụy Thành Bân chỉ xuất thân từ một tên côn đồ, nhưng đây chẳng qua chỉ là quá khứ.
Ngụy Thành Bân của hiện tại có gia tộc võ đạo thần bí ở phía sau nâng đỡ.
Kể cả bốn gia tộc lớn cũng không dám đá động gì tới ông ta, thế mà nhóm Diệp Viễn lại có thể nói ra những lời dõng dạc như thế này.
Tuy nhóm Diệp Viễn rất lợi hại, đánh được cả bốn cậu ấm có tiếng của thành phố.
Nhưng dù cho như thế, ở trong mắt mọi người, mấy người nhóm Diệp Viễn cũng không thể là đối thủ của bốn gia tộc lớn.
Đợi đến khi người của bốn gia tộc lớn tới, chỉ sợ họ sẽ chết không còn thừa cặn bã.
Mà bây giờ họ lại nói là muốn đối đầu với Ngụy Thành Bân, phải không sợ chết cỡ nào mới dám nói như vậy?
Khác với những người khác, ông Xà nghe thấy lời này, nét mặt của ông ta lại hơi thay đổi.
Bởi vì ông ta có thể nhìn ra, khi Sở Vân Phi nói những lời này, sắc mặt anh ta bình tĩnh như thường, cứ như xử bọn họ là chuyện có thể tiện tay làm vậy.
Điều này giúp ông ta biết được rằng thân phận của những người này nhất định không bình thường.
Chắc chắn họ có chỗ dựa.
Mà loại người này, ông Xà cũng không biết liệu nhà họ Ngụy có phải là đối thủ của họ hay không, ông ta cũng không tự quyết định chuyện này được.
Thế là ông ta đành phải thông báo chuyện này cho đại ca của mình, để đại ca đưa ra quyết định.
Sau khi nghĩ thông suốt, ông Xà vội vàng đi qua một góc, gọi vào số điện thoại của đại ca nhà mình.
Chỉ chốc lát cuộc gọi đã được kết nối, một giọng nói đanh thép vang lên.
“Có chuyện gì?”
“Ông Ngụy, có người gây sự ở địa bàn của chúng ta, lại còn đánh người của bốn gia tộc lớn nữa”, ông Xà vội trả lời.
Trong điện thoại phát ra một tiếng khịt mũi: “Mấy chuyện này còn hỏi ý tôi nữa à? Giết luôn bọn chúng đi, rồi vứt xuống biển cho cá ăn!”
Ông Xà nôn nóng giải thích: “Nhưng hình như những người này đều là võ giả, hơn nữa thực lực của họ cực kì lợi hại, người của chúng ta đều không phải đối thủ!”
“Võ giả? Còn là cao thủ? Có hỏi được họ là ai không?”
“Họ không trả lời, chỉ nói là đến từ Giang Bắc thôi ạ”.
Ông Xà vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng thốt kinh ngạc phát ra từ trong điện thoại.
“Cậu nói gì, họ đến từ Giang Bắc ư?”
“Vâng ạ!”, ông Xà đáp.
Ngụy Thành Bân lại hỏi tiếp: “Có phải họ là một nhóm người trẻ tuổi không?”
“Phải ạ!”, ông Xà trả lời đúng sự thật.
“Cậu nhất định phải giữ họ ở lại cho tôi, không được ra tay, không được ra tay, tôi sẽ tới ngay!”
Ngụy Thành Bân nói một câu trong điện thoại rồi vội vàng cúp máy.
Nhìn thấy ông Xà gọi điện thoại xong, tất cả mọi người đều muốn biết kế tiếp chuyện này sẽ diễn ra như thế nào.
Liệu ông Xà có thủ tiêu nhóm Diệp Viễn hay không.
Nhưng điều khiến mọi người khó hiểu là ông ta chỉ bình tĩnh đứng ở đó, không nói một câu nào.
Vừa rồi trong cuộc gọi, ông Xà đã nghe ra được đại ca nhà mình có vẻ rất kích động sau khi biết được tin tức của những người này.
Đã thế còn muốn đích thân tới đây, giờ ông ta cũng không biết rốt cuộc nhóm Diệp Viễn có thân phận gì.
Ông ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể đứng canh ở cửa chờ đại ca nhà mình tới.
Mọi người chờ khoảng mười mấy phút nhưng không thấy Ngụy Thành Bân đâu, lại thấy được người của bốn gia tộc lớn.
Lúc này cửa chính của Tiên Cảnh Nhân Gian đã bị mấy chiếc siêu xe chặn kín.
Một đám người đông như kiến xuống xe.
Người dẫn đầu chính là gia chủ của bốn gia tộc lớn.
Theo bên cạnh các gia chủ còn có một người, người này chính là Châu Văn Khôn.
Sau khi Châu Văn Khôn rời khỏi Tiên Cảnh Nhân Gian, anh ta lập tức thông báo chuyện họ bị đánh cho tất cả mọi người.
Khi người của bốn gia tộc biết chuyện có kẻ dám động vào người của mình, họ vô cùng tức giận.
Đã nhiều năm rồi, cho đến nay chưa từng có ai kiêu ngạo như thế, dám động vào người của họ ngay trong thành phố Thanh Long.
Bốn gia tộc ôm lòng phẫn nộ, ngay tức khắc triệu tập người đi đến Tiên Cảnh Nhân Gian.