Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Á!”

Khi Mông Long chuẩn bị nói tiếp, bất chợt đằng sau ông ta vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Mặt Mông Long biến sắc, ông ta vội vàng quay đầu lại nhìn ra sau.

Ông ta cứ tưởng học trò của mình xảy ra chuyện.

Nhưng điều làm cho ông ta yên tâm là hai học trò cưng của ông ta không hề bị thương.

Vị trí phát ra tiếng hét thảm thiết là từ chỗ hai người Đằng Giáp ở cảnh giới Võ Vương yêu nhất trên đồi núi.

Giờ phút này, hai người đó đã ngã quỵ xuống đất, trên vị trí ngực của họ đều có một vết thương mỏng như cánh ve đang chảy máu tí tách.

“Hừ, giáp đằng của Đằng Giáp Môn cũng chỉ có vậy thôi!”

Lúc này, mọi người lại nghe thấy một tiếng khịt mũi đầy khinh bỉ.

Một người đàn ông đẹp trai khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mặc áo bào trắng tuyết hệt như thư sinh thời cổ đại, bước ra từ phía sau đồi núi.

Ở sau lưng anh ta, một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve toát ra khí thế đáng sợ bay lơ lửng theo sau lưng anh ta.

“Chào cậu cả ạ!”

Vừa nhìn thấy người đến, ông lão họ Trần vội vàng khom lưng.

Nhóm Trần Thanh Thanh cũng nhanh chóng cúi người.

“Chào cậu cả ạ!”

“Trần Bắc Phong!”

Khi thấy người đàn ông này, Mông Long lập tức kinh ngạc.

Đương nhiên ông ta biết người này, đó là cháu đích tôn, con trai của trưởng nam dòng chính nhà họ Trần ở Tây Bắc.

Anh ta cũng là người có thiên phú và thực lực mạnh nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Trần.

Trần Bắc Phong.

Luôn được nhà họ Trần bồi dưỡng như người thừa kế tương lai của nhà họ Trần.

Không chỉ có vậy, anh ta còn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của giới võ đạo Tây Bắc.

Còn trẻ tuổi mà đã đạt cảnh giới Võ Hoàng.

“Đi!”

Trần Bắc Phong không đếm xỉa tới lời chào của ông lão họ Trần, chỉ thấy ngón tay của anh ta nhẹ nhàng giơ lên.

Thanh trường kiếm mỏng như cánh ve lơ lửng sau lưng anh ta lao nhanh về phía một người Đằng Giáp có cảnh giới Võ Vương ở phía bên phải.

“Kiếm Xích Linh!”

Khi nhìn thấy thanh trường kiếm đang bay nhanh này, Mông Long hết sức ngạc nhiên.

“Không ngờ nhà họ Trần lại đưa bảo vật trấn phái kiếm Xích Linh của nhà họ Trần cho Trần Bắc Phong, xem ra họ thật sự muốn tập trung bồi dưỡng cậu ta rồi!”

Trông thấy thanh trường kiếm đang bay nhanh đến, người Đằng Giáp kia vẫn không hề nhúc nhích.

Anh ta vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.

“Phụt!”

Một tiếng động nhỏ lọt vào tai tất cả mọi người.

Thanh kiếm Xích Linh đó xuyên thủng ngực người Đằng Giáp.

Sau đó nhanh chóng quay lại bên cạnh Trần Bắc Phong.

“Bịch!”

Lúc này, người Đằng Giáp vô lực ngã xuống.

Vết thương mỏng như cánh ve cũng chảy máu màu nâu.

“Hừ, chỉ được có thế!”

Sau khi giết thêm một người Đằng Giáp, vẻ kiêu ngạo trên mặt Trần Bắc Phong càng rõ ràng hơn.

“Đi!”

Ngón tay anh ta khẽ động đậy, kiếm Xích Linh tiếp tục bay đi thật nhanh.

Lần này, kiếm Xích Linh do Trần Bắc Phong điều khiển giải quyết hết ba người Đằng Giáp còn lại ở phía bên phải.

Khi thấy những người Đằng Giáp này bị giải quyết một cách dễ dàng đến vậy, điều này khiến cho song đao Tây Bắc và Mông Long đều ngơ ngác.

Mặc dù họ đều biết rõ kiếm Xích Linh đánh đâu thắng đó, là bảo vật trấn phái của nhà họ Trần.

Nhưng giáp đằng của Đằng Giáp Môn cũng là chí bảo trấn phái của Đằng Giáp Môn.

Hơn nữa, những người Đằng Giáp này đều có thực lực cảnh giới Võ Vương.

Dù Trần Bắc Phong đang ở cảnh giới Võ Hoàng, đáng lẽ họ cũng phải có khả năng chống trả mới đúng.

Chứ không phải bị giết một cách dễ dàng như vậy.

Ngay khi mấy người đang thắc mắc.

Trần Bắc Phong đã chỉ huy kiếm Xích Linh tấn công năm người Đằng Giáp bên trái.

“Phụt phụt…”

Năm tiếng động khẽ khàng vang lên, năm người Đằng Giáp cũng đều ngã quỵ xuống đất.

Lúc này Trần Bắc Phong đã đưa mắt nhìn về phía người Đằng Giáp cảnh giới Võ Hoàng đứng phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK