Cũng trong lúc này, Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ đã dẫn theo mọi người tới lối vào của sa mạc Long Lĩnh.
Thế nhưng, ngay khi vừa tới lối vào, Diệp Viễn chợt nhíu mày rồi đột ngột dừng bước.
“Sao vậy?”, Hiên Viên Dương Vũ thấy Diệp Viễn đột nhiên dừng lại bèn thắc mắc hỏi.
“Có mai phục!”
Diệp Viễn bình tĩnh nói.
“Có mai phục?”, Hiên Viên Dương Vũ lập tức giật mình: “Là người phương nào?”
Diệp Viễn sử dụng thần thức, lập tức nắm rõ mọi động tĩnh bên trong thị trấn.
“Đám rác rưởi phái Bát Kì của nước Uy, hơn nữa trong số đó còn có mấy tên có thực lực rất mạnh!”, Diệp Viễn bình tĩnh nói.
“Gì cơ? Người của phái Bát Kì nước Uy à?”, Hiên Viên Dương Vũ lại giật mình thêm một lần nữa.
Người mà được Diệp Viễn gọi là có thực lực mạnh thì chắc hẳn phải là cao thủ siêu cấp của phái Bát Kì.
Lúc này, đằng xa chợt vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết.
Mọi người quay đầu lại, trông thấy ở đằng xa, người của tứ đại gia tộc và một nhóm võ giả của vùng đất Lánh Đời bị một nhóm võ sĩ mặc áo đen xô ngã xuống đất.
Sau đó, bọn chúng nhanh chóng mang tất cả bọn họ đi.
Nhìn thấy những người áo đen đó, Hiên Viên Dương Vũ lập tức nói:
“Đúng là bọn rác rưởi phái Bát Kì của nước Uy rồi, bọn chúng mai phục ở đây để làm gì?”
Chẳng mấy chốc, Hiên Viên Dương Vũ lập tức biến sắc khi nghĩ tới một chuyện đáng sợ.
“Chẳng lẽ đám rác rưởi này định nhân cơ hội này hốt gọn một mẻ các võ giả của Hoa Hạ hay sao?”
Hiện tại, không biết vì nguyên nhân gì mà nội khí và linh khí thiên địa của tất cả võ giả đều biến mất.
Lúc này, nếu người phái Bát Kì của nước Uy mai phục ở đây thì đúng là đã tấn công ngay đúng lúc đối thủ suy yếu.
Nếu vậy thì làm sao võ giả Hoa Hạ có thể là đối thủ của bọn người phái Bát Kì này được.
“Chắc là vậy rồi!”
Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Anh hiểu rất rõ âm mưu quỷ kế của người phái Bát Kì của nước Uy.
“Không được, nhất định không thể để bọn họ thực hiện trót lọt âm mưu này được, nếu không đây sẽ là một tai kiếp nặng nề đối với giới võ đạo Hoa Hạ chúng ta!”
“Tiểu Viễn, mau đi cứu mọi người thôi!”
Hiên Viên Dương Vũ vô cùng lo lắng nói.
Mặc dù gia tộc Hiên Viên của ông ta không hề hợp với mấy người của tứ đại gia tộc vừa bị bắt, chẳng những vậy, những người này của tứ đại gia tộc còn vẫn luôn muốn tiêu diệt gia tộc Hiên Viên của ông ta.
Nhưng giờ phút này đây, Hiên Viên Dương Vũ vẫn muốn cứu những người này.
Chuyện tranh đấu giữa bọn họ là điều không thể tránh khỏi nhưng hiện tại, khi người của phái Bát Kì xuất hiện thì tính chất của chuyện này lại khác.
“Khoan hẵng nóng vội, chẳng phải vẫn còn người chưa bị bắt hay sao!”
Nói rồi, Diệp Viễn chuyển mắt nhìn về một chỗ cách đó không xa, nơi đó có một bóng người lóe lên một cái rồi biến mất, tốc độ nhanh đến mức ngoài Diệp Viễn ra, không một ai trông thấy.
“Ai vậy?”
Hiên Viên Dương Vũ cũng nhìn về phía Diệp Viễn nhìn nhưng chỉ thấy chỗ đó trống không, không hề có bất kỳ bóng người nào.
“Tiêu Thiên Minh của nhà họ Tiêu!”
Diệp Viễn bình thản nói.
“Đi thôi, chúng ta đi xem trò hay trước đã!”
Đương nhiên Diệp Viễn chỉ muốn giết người của phái Bát Kì cho hả dạ nhưng hiện tại có Tiêu Thiên Minh ra tay giúp anh rồi, anh không muốn ra tay nữa.
Nói đoạn, Diệp Viễn lập tức dẫn mọi người đi tới chỗ một đồi cát vắng vẻ, nhìn xuống thị trấn.
Cùng lúc đó.
Trong gian phòng giam giữ bọn Công Tôn Nam Phi trong thị trấn.
Cánh cửa vừa mới đóng lại chưa được bao lâu kia lại bị đạp văng ra.
Cậu Trung Tam ban nãy lại đi vào.
Sau lưng anh ta là một đám người, chính là người của tứ đại gia tộc và một nhóm người của vùng đất Lánh Đời.
Toàn bộ bọn Tiêu Tứ, Tô An Lan, Lâm Kinh Vũ, Tô Phi Nhi, Thượng Quan Thiên Thần, Tiêu Thiến Thiến đều ở đây.
Hơn nữa, trên người bọn họ còn có thương tích, miệng vết thương không ngừng chảy máu.
Rõ ràng là bọn họ cũng bị lũ người nước Uy này tra tấn.