Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tất cả mọi người về đến nơi lại nhìn thấy thi thể nằm la liệt trong trang viên, người nào người nấy đều vô cùng khiếp sợ.

Đặc biệt khi thấy được Trung Thôn Hạo Nhị cũng bị giết, bọn họ thật sự kinh hãi.

Mọi người lập tức chạy vào phòng khách.

Vừa vào phòng đã thấy Trung Thôn Nam Hồng ngã trên mặt đất.

“Ngài Trung Thôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?”, một người của gia tộc Trung Thôn kinh ngạc hỏi.

Trang viên của bọn họ bình yên vô sự nhiều năm, cho đến nay chưa từng có ai dám đến đây gây sự.

Những năm gần đây, gia tộc Trung Thôn còn liên hệ được với nhà họ Tiêu, hợp tác với nhà bọn họ.

Có nhà họ Tiêu làm chỗ dựa, cả thủ đô này không ai dám trêu chọc người của gia tộc Trung Thôn, dù là người của ba gia tộc lớn khác cũng vậy.

Không ngờ, hôm nay người của bọn họ lại bị giết sạch, ngay cả cậu Trung Thôn Hạo Nhị cũng chết.

Trung Thôn Nam Hồng không kịp giải thích, ông ta chỉ vào lối đi xuống tầm hầm, nói.

“Canh giữ ở đó, bất kỳ ai đi ra thì đều giết chết!”

“Vâng!”

Mọi người lập tức lấy vũ khí từ trong ngực ra, vô số họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cửa lối đi.

“Oành!”

Đúng lúc này, một tiếng vang rất lớn vang lên, hệ thống máy móc của lối vào bị phá hủy một cách bạo lực.

Ngay sau đó, Diệp Viễn đi ra khỏi đường hầm.

Thế nhưng ngay khi Diệp Viễn vừa xuất hiện, vô số viên đạn bay nhanh về phía anh.

Nhìn những viên đạn xé gió bay đến, hơn nữa còn là đạn xuyên giáp dùng để đối phó võ giả.

Diệp Viễn nhếch miệng cười khẩy.

Anh vung tay lên, mấy viên đạn đang bay tới thế mà lại bắn ngược trở lại.

“Phập, phập, phập…”

Vài tiếng động vang lên liên tiếp, người của gia tộc Trung Thôn đồng loạt ngã xuống.

“Ơ…”

Nhìn thấy cảnh ấy, Trung Thôn Nam Hồng chết sững tại chỗ.

Ông ta định để cho bọn họ tấn công bất ngờ để giết Diệp Viễn, nhưng không ngờ thực lực của Diệp Viễn lại mạnh đến vậy.

Phất tay một cái đã giết chết tất cả thuộc hạ của ông ta.

Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì Trung Thôn Nam Hồng không phải người trong giới võ đạo, không biết sự lợi hại của võ giả giới võ đạo.

Dù là võ giả cảnh giới Thánh Giả bình thường cũng đã có thể ngăn cản vũ khí nóng một cách dễ dàng.

Chứ nói gì đến cao thủ đạt đến trình độ của Diệp Viễn.

Tất nhiên, nếu ông ta biết nhiều hơn thực lực mạnh yếu của võ giả thì sẽ không đưa ra quyết định đó.

Mà sẽ chạy khỏi đây trước.

Nhìn xác thuộc hạ ngổn ngang trên mặt đất, ngửi mùi máu tươi nồng nặc trong không khí,

Trung Thôn Nam Hồng bỗng trở nên điên cuồng.

“Hahaha, được, được, được lắm, mày đã phá hủy bọn tao thì chúng mày cũng đừng hòng sống sốt!”

Khuôn mặt của Trung Thôn Nam Hồng trở nên vô cùng dữ tợn.

“Chết hết đi cho tao!”

Rồi ông ta chuẩn bị ấn nút điều khiển từ xa trong tay.

Chiếc điều khiển từ xa này là điều khiển kích hoạt bom trong trang viên.

Mấy ngày trước, sau khi đưa nhóm vật thí nghiệm cuối cùng đến đây, ông ta đã sai người đi bố trí rất nhiều bom trong trang viên này.

Ông ta định chờ khi nào ông ta rời đi thì sẽ chế tạo một vài rắc rối cho Hoa Hạ.

Không ngờ, cuối cùng bom lại được dùng vào lúc này.

“Phập!”

Nhưng ngón tay của Trung Thôn Nam Hồng vừa mới động đậy, một thanh trường đao đã xuất hiện trước mặt ông ta.

“Á!”

Theo tiếng hét của Trung Thôn Nam Hồng, cả cánh tay của ông ta bị trường đao chém đứt.

Ngay sau đó, Diệp Viễn vung tay lên, vài chiếc ngân châm đâm vào người Trung Thôn Nam Hồng, ông ta ngoẹo cổ, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Dưới sự giúp đỡ của Ngụy Lăng, những người bị nhốt dưới tầng hầm cũng đã ra ngoài hết.

“Dẫn bọn họ đi khỏi đây trước đi!”

“Vâng!”

Ngụy Lăng vội vàng dẫn mọi người rời đi.

Chờ sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Diệp Viễn gọi điện thoại cho Liễu Hạo Long.

“Đội trưởng Liễu, đến trang viên nhà họ Lưu ở ngoại thành một chuyến, có công lớn tặng cho ông đây!”

Cùng lúc đó.

Tổng bộ Lục Phiến Môn ở thủ đô.

Lúc trước Diệp Viễn giúp ông ta bắt giữ những cường giả võ đạo từng đi theo Lục Hành đến phá hoại Hoa Hạ.

Bởi vì có công, Liễu Hạo Long thăng chức, bị điều đi nhậm chức ở Lục Phiến Môn thủ đô.

Chỉ có điều, sau khi đến Lục Phiến Môn thủ đô nhậm chức, ông ta rất sầu não vì công tác mới.

Tuy thăng chức, nhưng ông ta không hề có bất kỳ quyền lực gì trong tay.

Hơn nữa, người đến từ Giang Châu như ông ta hay bị nhân viên bản địa cô lập, ức hiếp.

Hễ có việc gì nguy hiểm hoặc khó xử lý là đều giao cho ông ta đi làm.

Mà mấy ngày gần đây, thủ đô liên tục diễn ra những vụ án mất tích ly kỳ.

Cơ quan điều tra điều tra ra được việc này dính dáng đến giới võ đạo.

Thế là giao cho Lục Phiến Môn xử lý.

Các đồng nghiệp của ông ta lập tức tranh nhau muốn giành công trạng giải quyết vụ việc này.

Nhưng sau một thời gian điều tra, bọn họ phát hiện việc này dường như có liên quan đến nhà họ Tiêu.

Vì thế, bọn họ không dám tiếp nhận nữa, đùn đẩy hết người này đến người kia.

Cuối cùng đẩy việc này cho ông ta.

Ông ta bèn dẫn theo mấy cấp dưới cùng đến thủ đô nhậm chức với mình bắt đầu điều tra cẩn thận.

Chẳng bao lâu sau, ông ta điều tra ra được, việc này có vẻ như do nhóm người nước Uy do Trung Thôn Nam Hồng đứng đầu làm.

Nhưng bởi vì Trung Thôn Nam Hồng dường như có quan hệ cực kỳ thân thiết với nhà họ Tiêu.

Mà thế lực của ông ta nhỏ yếu, tất nhiên không thể đắc tội nhà họ Tiêu.

Ngay khi ông ta đang định từ bỏ việc điều tra.

Không ngờ Diệp Viễn lại gọi điện thoại cho ông ta.

Hơn nữa còn bảo ông ta đến trang viên của Trung Thôn Nam Hồng.

Ông ta không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Diệp Viễn tiêu diệt Trung Thôn Nam Hồng và đồng đảng nước Uy.

Tin tức này khiến ông ta cực kỳ kích động.

Ông ta vội vàng dẫn theo một nhóm cấp dưới thân tín chạy ngay đến trang viên mà Diệp Viễn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK