Diệp Viễn thấy vậy, đột nhiên tiến lên túm lấy Chu Đằng.
“Bố mẹ của bạn gái tôi đâu?”
“Hắc hắc, muốn biết sao?”
Chu Đằng cười điên cuồng, đến gần bên tai Diệp Viễn nói.
“Kiếp sau đi…”
Nói xong, Chu Đằng chuẩn bị tự cắt kinh mạch, nhưng Diệp Viễn đâu dễ để ông ta như ý.
Anh vung tay lên, mấy cây kim bạc đã rơi vào cơ thể Chu Đằng.
Trong nháy mắt Chu Đằng đã mất đi năng lực khống chế cơ thể.
“Muốn tự vẫn ở trước mặt tôi hả, nằm mơ đi!”
“Bây giờ tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết bố mẹ của bạn gái tôi đang ở đâu, tôi sẽ để ông chết sung sướng một chút, nếu không tôi sẽ cho ông lĩnh hội thứ đau đớn nhất trên thế giới này!”
Nhưng Chu Đằng lại không nói tiếng nào, thậm chí trực tiếp nhắm hai mắt lại.
“Rất tốt, hy vọng ông có thể chịu được đau đớn!”
Nói xong, Diệp Viễn thuận tay đâm kim bạc vào cơ thể Chu Đằng.
Ngay sau đó một cước trực tiếp đạp gãy chân Chu Đằng.
“A…”
Trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng Chu Đằng.
Chấn động toàn bộ bầu trời đêm.
“Rắc rắc!”
Diệp Viễn lại hạ một cước xuống, đạp gãy cái chân còn lại của Chu Đằng.
“A…”
Lại là một trận kêu thảm thiết thê lương vang lên.
Lúc này không ai có thể hiểu được cảm giác đau đớn mà ông ta chịu đựng.
Mấy kim kia của Diệp Viễn đã phóng đại cơn đau của Chu Đằng lên đến trăm lần.
Cảm giác đau đớn gấp trăm lần là thế nào, giống như lúc này có người thổi một hơi về phía Chu Đằng.
Cứ như thể Chu Đằng bị một cây búa vạn cân đập vào.
Diệp Viễn đạp gãy hai chân Chu Đằng, đau đớn này không thể dùng từ ngữ nào miêu tả.
Có thể tưởng tượng, Chu Đằng đang chịu đựng nỗi đau đớn hành hạ như thế nào.
“Bây giờ muốn nói chưa?”
“Tôi… nói!”
Chịu đựng cơn đau đớn động trời, Chu Đằng vô cùng khó khăn phun ra hai chữ.
Lúc này Diệp Viễn mới rút mấy cây kim bạc từ cơ thể Chu Đằng ra.
Cơn đau đớn của Chu Đằng giảm bớt, trực tiếp ngã tê liệt trên đất, toàn thân mồ hôi ướt đẫm.