Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhà họ Trần ở Tây Bắc, nhà họ cổ ở Tây Nam, nhà họ Lục ở Đông Nam, cả gia tộc võ đạo của vùng đất Lánh Đời!”
“Không ngờ trận chiến này lại thu hút sự chú ý của nhiều gia tộc lớn siêu cấp đến vậy”.
Có võ giả nhận ra người của những gia tộc siêu cấp này, trông thấy những người ít gặp thường ngày này đều đến thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Sau khi những người này vừa tới quàng trường, các võ già tụ tập trên quàng trường vội vàng tránh ra nhường vị trí quan sát tốt nhất cho họ.
Người của những gia tộc siêu cấp và gia tộc võ đạo này ngồi vào vị trí quan sát tốt nhất kia một cách hết sức hiển nhiên.
Chỉ là họ còn chưa ngồi nóng đít, ở lối vào đã có một đoàn người bừng bừng khí thế bước vào.
Những người này chính là mấy người nắm quyền nhà họ Tiêu và Lục Phiến Môn ở thủ đô.
Khi người nhà họ Tiêu và Lục Phiến Môn tới, hiện trường lập tức trở nên nhốn nháo.
Tất cả võ giả đều cung kính chào hỏi người của nhà họ Tiêu.
Bao gồm cả người của các gia tộc siêu cấp và gia tộc võ đạo thuộc vùng đất Lánh Đời.
Người dẫn đầu nhà họ Tiêu là một ông lão mặc trang phục thời Đường màu trắng nho nhã, đối diện với lời chào hỏi của các võ giả bình thường.
Ông ta không thèm đếm xía tới, chỉ khẽ gật đầu với người cúa mấy gia tộc siêu cấp và gia tộc võ đạo.
Đế thay cho lời chào hỏi.
Mặc dù người của nhà họ Tiêu rất kiêu ngạo, nhưng tất cả võ giả có mặt ở đây đều không dám dị nghị điều gì.
Bởi vì nhà họ Tiêu quá mạnh.
Sau khi người của nhà họ Tiêu và Lục Phiến Môn đến, Lục Thiên Hành đang ngồi khoanh chân trên không trung Long Giang mở mắt ra.
Ông ta liếc mắt nhìn lướt qua người nhà họ Tiêu và Lục Phiến Môn, vẻ coi thường thoáng hiện trên mặt, sau đó nhắm mầt lại.
Sau khi người của nhà họ Tiêu và Lục Phiến Môn ở thủ đô ngồi vào chỗ thì đã gần trưa.
Mà lúc này Diệp Diệt Tiêu vẫn chưa tới.
Điều này khiến tất cả mọi người nghĩ rằng có thế Diệp Diệt Tiêu sẽ không dám đến.
“Rầm rầm!”
Lúc này, bầu trời âm u đột nhiên xuất hiện một tia sét.
Ngay sau đó trời đố cơm mưa rơi xối xả.
Cơn mưa đột ngột này khiến tất cà mọi người ở đây trở tay không kịp, rất nhiều võ giả lập tức bị ướt sũng.
Chỉ có người của nhà họ Tiêu và Lục Phiến Môn ở thủ đô vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, mà trên người họ không hề bị mưa xối ướt.
Những người này đều là cao thủ cánh giới Võ Thánh, lúc hạt mưa rơi xuống cách họ chưa tới mười centimet đã bị nội khí mạnh mẽ của những cao thủ này ngăn cách.
Đương nhiên còn có cả Lục Thiên Hành đang ngồi trên không Long Giang, khi những hạt mưa dày đặc này rơi xuống còn cách cơ thể ông ta chưa tới mười centimet.
Chúng đã bị khí thế lớn mạnh toát ra từ trên người Lục Thiên Hành làm cho bốc hơi.
“Rầm!”
Lúc này lại có thêm một tia sét vang rền vang lên, khiến rất nhiều người ở đây câm thấy như màng nhĩ của mình sắp bị thủng vậy.
Khi tiếng sét này vang lên, những đám mây trên bầu trời ngày càng hạ thấp, dồng thời cũng chuyến sang màu đen.
Khắp đất trời lập tức bị bầu không khí tiêu điều nồng đậm bao trùm.
Nó khiến cho người ta sởn gai óc, nổi da gà khắp toàn thân.
Lúc này, Lục Thiên Hành nhắm mắt từ nãy giờ cuối cùng cũng mở mắt ra, sau đó đứng dậy.
Ông ta hệt như một ngọn lao đứng sừng sững trên Long Giang và dưới những đám mây đen dày đặc kia.
Quần áo trên người ông ta bị gió mạnh lạnh thấu xương trên sông thổi bay phấp phới, trông như một vị thần tiên tuyệt thế vô song.
Khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
“Cuối cùng cũng tới rồi ư?”
Lục Thiên Hành ngẩng đầu nhìn về phía những đám mây đen đang càng lúc càng hạ thấp kia, trên mặt hiện lên vẻ kích động và mong đợi.
Trên khán đài bên dưới đình nghỉ mát ờ cách đó không xa, các đệ tử của Lục Thiên Hành cũng nhìn lên những đám mây đen ngày càng hạ thấp trên bầu trời.
Trên mặt họ đều thoáng hiện vẻ kích động và chờ mong hơn bao giờ hết.
“Thần công của sư tôn lại sắp đột phá rồi, đây là hiện tượng sắp sửa nghênh đón lôi kiếp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK