Lúc này MC cũng vội nói.
“Còn ai muốn ra giá nữa không? Nếu không còn ai nữa thì hòn đá thứ ba này thuộc về ông Hoa”.
Mọi người đều im lặng không nói, đùa đấy à, bây giờ là lúc thần tiên đánh nhau, đám người phàm bọn họ không nên chõ mũi vào.
Hơn nữa giá của hòn đá này đã tăng đến mười triệu, người bình thường không mua nổi.
Cho dù có mua nổi thì cũng không ai dám ra giá, không nhìn thấy bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Hoa Đình Văn đấy sao.
Nếu ai dám ra giá, có lẽ Hoa Đình Văn sẽ xé xác kẻ ấy.
“Nếu đã không có người ra giá thì hòn đá thứ ba này thuộc về ông Hoa”.
Sau khi hòn đá thứ ba thuộc về Hoa Đình Văn, khoảng thời gian kế tiếp Hoa Đình Văn không tham gia vào bất kỳ lần đấu giá nào nữa.
Trong lúc đó vẫn có mấy viên đá khá tốt, nhưng Hoa Đình Văn vẫn không ra giá.
Một là mấy viên đá này không tốt bằng viên đá ông ta mua.
Hai là nếu mình tham gia đấu giá, ngộ nhỡ mấy người Sở Vân Phi lại nhúng tay nâng giá, đến lúc đó lại phải bỏ ra nhiều tiền hơn để mua mấy viên đá vô dụng, kết quả này không phải là điều ông ta muốn thấy.
Chẳng mấy chốc đã đấu giá đến số thứ mười lăm.
Viên đá này chỉ có kích thước bằng nắm tay người lớn, hơn nữa có hình dạng giống như mai rùa, Hoa Đình Văn và Tả Ngọc nãy giờ vẫn luôn bình tĩnh không thể ngồi yên được nữa.
Đó là viên tốt nhất lần này.
Cũng là viên đá mà họ đều mong chờ.
Hôm nay Tả Ngọc đến đây cũng là vì viên đá này.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tả Ngọc và Hoa Đình Văn đều trở nên kích động.
Mọi người ở đó cũng đưa mắt nhìn viên đá chẳng khác gì những viên trước đó.
Tất cả đều thầm đoán bên trong có phải chứa bảo bối gì không.
Có vài người cũng rục rịch muốn tham gia đấu giá.
Tả Ngọc và Hoa Đình Văn đều để ý đến viên đá này, sao họ có thể làm lơ cơ chứ!
Sở Vân Phi cũng lập tức hỏi Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, bên trong viên đá này có gì đó phải không?”
Diệp Viễn gật đầu, sau đó lại khẽ lắc đầu.
Vừa rồi, khi nhìn thấy viên đá này, anh cũng sửng sốt, vì anh phát hiện ra có một luồng linh khí trời đất dày đặc bao phủ lấy viên đá.
Trước đó anh cũng nghĩ đây là một viên đá quý cực phẩm, rất có khả năng là đá Chalcedony cực kỳ hiếm thấy.
Vì chỉ có đá ngọc cực kỳ cực phẩm hoặc đá chalcedony hiếm thấy mới có thể hấp thu linh khí trời đất.
Chỉ là sau khi anh dùng mắt nhìn thấu thì mới phát hiện bên trong viên đá này chỉ có một khối đá quý không thuần khiết lớn bằng móng tay.
Nhưng anh lại ngạc nhiên khi phát hiện bên trong một hòn đá nhỏ xíu trông như mới đào lên từ dưới hầm cầu bên dưới viên đá được rao giá lại có một khối đá chalcedony.
Lúc đó Diệp Viễn mới nhận ra, có lẽ linh khí trời đất này bị hòn đá có chứ đá chalcedony thu hút.
Nhưng vì trong khối đá Chalcedony đó đã tràn đầy linh khí trời đất rồi nên không thể hấp thụ thêm được nữa.
Thế là linh khí trời đất bị thu hút kia lại thẩm thấu ra xung quanh hòn đá Chalcedony.
Rõ ràng là viên đá này gắn liền với hòn đá có chứa đá Chalcedony.
Nếu để thời gian dài cỡ hàng trăm hàng ngàn năm, viên đá lớn cũng sẽ được linh khí uẩn dưỡng, chắc chắn có thể tạo thành một khối đá Chalcedony bên trong.
Nhưng tiếc là bị đào ra rồi.
Sau khi đào ra, viên đá này vẫn được đặt cùng chỗ với tảng có đá Chalcedony.