Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám võ giả đứng quan sát phía xa khi nhln thấy ngọn lửa này thì đêu cám nhận được luồng khí tức đậm đặc đáng sợ.
Khiến cho bọn họ thầm cảm thấy run sợ.
Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được uy thế phá hủy mọi thứ được bao hàm bên trong ngọn lửa kia.
“Đây là lửa gì vây? Lại có thể đáng sợ như thế”.
“Linh Hỏa!”
Ông lão của nhà họ Tiêu là người có kiến thức phong phú nhất, nhìn thấy cành này thì cơ thể không kiềm được rùng mình một cái.
Không sai, ngọn lửa trong tay Lục Thiên Hành chính xác không phải là lửa nội khí của một võ giả thông thường.
Lục Thiên Hành bây giờ đã có thế hấp thu được linh khí Thiên Địa.
Ngọn lửa này đương nhiên là ngọn lửa được biến hóa ra từ linh khí.
Nó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với lửa nội khí cùa võ giá.
Lúc này, chỉ thấy Lục Thiên Hành phất tay, ngọn lửa linh khí kia liền ngưng tụ lại thành một thanh hỏa thương tản ra khí thế khủng khiếp.
“Đi!”
Theo tiếng quát lớn của Lục Thiên Hành, thanh hỏa thương kia như một con rồng lửa mang theo khí thế phá nát bầu không đâm thẳng về phía Diệp Viễn bị đóng băng bên trong núi băng.
Lục Thiên Hành vẫn hơi không được yên tâm cho lắm, lo lắng Diệp Viễn chưa chết, ông ta phái tiêu diệt triệt đế Diệp Viễn.
“Rắc!”
Tiếng băng nứt vang lên, thanh hỏa thương đâm xuyên qua lớp băng dày về phía ngực của Diệp Viễn.
Khi tất cà mọi người đều cho rằng thanh hỏa thương kia sẽ đâm xuyên qua người Diệp Viên giết chết anh.
“Uỳnh!”
Một tiếng nố lớn truyền ra, chỉ thấy Diệp Viễn nện một quyền về phía thanh hỏa thương.
Thanh hòa thương mang theo uy thế vô thượng cứ thê’ mà bị nắm đấm của Diệp Viễn đập tan.
“Hừ! Trò trẻ con!”
Diệp Viễn khinh thường hừ mũi, lại nện thêm một quyên nữa vào mặt băng trước mắt.
Mặt băng rộng lớn thình lình nứt toác ra một rãnh sâu.
Giây tiếp theo, vô số vết nứt như mạng nhện lan
dần ra từ vị trí mà Diệp Viễn vừa nện trúng.
Khi những vết nứt kia lan kín mặt băng, Diệp Viễn sài một bước tiến về phía trước.
“Rào!”
Chỉ chớp mắt, núi băng kia hoàn toàn đổ sụp.
Vô số mánh băng văng tung tóe.
Diệp Viễn lơ lửng giữa không trung, rũ mắt nhìn về phía Lục Thiên Hành.
“Lục Thiên Hành, ông chỉ có chút bàn lĩnh này thôi à?”
“Sao có thể? Diệp Diệt Tiêu này sao lại không hề hấn gì?”
Nhìn thấy Diệp Viễn vẫn như cũ ung dung đứng giữa không trung, tất cả mọi người đều không thể hình dung được tâm trạng của mình nữa.
Vốn cho là Lục Thiên Hành đã thi triến tuyệt kỹ của mình rồi thì Diệp Diệt Tiêu ắt phải chết.
Nhưng cuối cùng kết quá lại là Diệp Diệt Tiêu vẫn đứng sừng sững ở đó.
Chẳng có chút thương tích nào.
Mà sắc mặt Lục Thiên Hành lúc này cũng đã thay đổi hẳn, lòng thầm nổi sóng.
Hai chiêu này của ông ta, cho dù là đám lão già kia có đến đây thì kết quả cuối cùng cũng sẽ là thân chết đạo tiêu.
Nhưng bây giờ, Diệp Diệt Tiêu một người trẻ đến mức khó tin thế này lại không hề hấn gì sau hai chiêu của ông ta.
Diệp Diệt Tiêu này còn mạnh vượt xa những gì ông ta nghĩ.
“Nếu ông đã không giết được tôi, vậy thì đến lượt tôi phản đòn nhé!”
Lời của Diệp Viễn vừa nói xong, người liền như một tia sáng lóe lên sau đó xuất hiện ngay trước mặt Lục Thiên Hành.
“Rầm!”
Vừa khi xuất hiện trước mặt Lục Thiên Hành, Diệp Viễn đã lại tiện tay tung một đấm, ung dung nện lên ngực Lục Thiên Hành.
Nhìn một quyền của Diệp Viễn có vẻ mềm như bông, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ chậm.
Nhưng đó chỉ là trong mẳt người bên ngoài nhìn vào mà thôi.
Còn thực tế là, một quyền này Diệp Viễn đã nhanh đến mức giới hạn.
Hơn nữa trên quyền còn mang theo sức mạnh đến chục nghìn quân.
Lục Thiên Hành đương nhiên cũng cảm nhận được sức mạnh của cú đấm này, sắc mặt ông ta thoắt
cái thay đối, phàn ứng đầu tiên là lui về phía sau.
Nhưng tốc độ lại quá chậm.
“Uỳnh!”
Một đấm này của Diệp Viễn đã nện thẳng lên nqực Lục Thiên Hành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK