Đối diện với vấn đề mà Diệp Viễn hỏi.
Cao thủ của đoàn hiệp sĩ lại chỉ khẽ bật cười, sau đó liền tắt thở.
Diệp Phong lúc này mới phát hiện, người này vậy mà đã tự nổ kinh mạch để tự sát.
Không hỏi được kết quả mà mình cần, Diệp Viễn cũng chẳng quan tâm, đoàn hiệp sĩ này đi vào Hoa Hạ, mục đích cũng chỉ là vì di tích Quỷ Môn mà thôi.
Ngay sau đó, Diệp Viễn phất tay, thi thể của kẻ mạnh kia lập tức bốc cháy hừng hực.
Chỉ chớp mắt đã biến thành một đống tro tàn.
Sau khi giải quyết xong người của đoàn hiệp sĩ, Diệp Viễn quay người nhìn về phía đám người nhà họ Tiêu.
Đối diện với anh mắt lạnh như băng của Diệp Viễn, ông lão nhà họ Tiêu và thủ hạ đều cảm thấy rùng mình.
“Mày.. mày muốn làm gì?”
Ông lão họ Tiêu giọng hơi run nói.
Trước đó bọn họ vốn dĩ dự định chờ sau khi Diệp Viễn và Lục Thiên Hành đánh nhau xong, bọn họ lại ra tay trừ khử người thắng cuộc.
Nhưng bây giờ, Lục Thiên Hành đã chết, vết thương của Diệp Viễn cũng đã hồi phục, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước nhiều.
Đừng nói đến việc giết Diệp Phong, bây giờ đến dũng cảm để tấn công bọn họ cũng chẳng có.
Nhưng Diệp Viễn lại không nói câu gì, chỉ tùy tay vung lên, mấy luồng kình khí mạnh mẽ bay về phía ông lão và nhóm người nhà họ Tiêu.
Cảm nhận được sức mạnh hủy diệt trong luồng kình khí mạnh mẽ kia, ông lão và mấy cao thủ họ Tiêu mặt đều biến sắc.
Ông lão họ Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất bay vọt về phía xa.
Ông ta muốn trốn.
Phải đối đầu với Diệp Viễn quá mạnh như vậy, ông ta hầu như không có khả năng phản đòn.
Bây giờ cách duy nhất là trốn, sau đó truyền tin tức này về cho gia tộc, để gia tộc phải cao thủ lợi hại hơn đến giết Diệp Viễn.
Ông lão họ Tiêu bỏ trốn, mấy cao thủ còn lại của nhà họ Tiêu đương nhiên cũng không muốn ở lại.
Bọn họ cũng ngay lập tức vọt về phía xa.
Chỉ là tốc độ của bọn họ quá chậm.
Chỉ mấy nhịp thở, luồng kình khí khủng khiếp kia đã đuổi kịp mấy gã cao thủ.
Chỉ nghe thấy tiếng “Phụt!”.
Mấy cao thủ của nhà họ Tiêu đã bị luồng kình khí xuyên qua cơ thể.
“Bịch, bịch...”.
Sau mấy tiếng vang trầm đục, đám cao thủ của nhà họ Tiêu đã bị cắt đôi người, nằm bất động trên mặt đất.
Mà ông lão nhà họ Tiêu đã bỏ chạy ra xa ngoài một nghìn mét, vừa hay quay đầu lại.
Kết quả, vừa nhìn liền thấy kết cục của đám cao thủ nhà mình.
Cảnh tượng này làm cho da đầu ông ta tê dại, trong lòng thầm kinh hoàng.
Càng cố gắng dốc hết sức lực chỉ với mục đích trốn thoát.
Nhưng đáng tiếc, ông ta vẫn bị một luồng kính khí đuổi kịp.
Không có gì bất ngờ.
Chỉ nghe được tiếng “Phụt!”.
Cơ thể của ông lão kia cũng bị luồng kình khí chém làm đôi.
Thi thể ông ta rơi trên mặt đất.
Đối với nhà họ Tiêu, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không buông tha cho một ai.
Nhìn thấy Diệp Viễn một chiêu giết sạch đám người của nhà họ Tiêu, tất cả mọi người có mặt tại đó đều thầm kinh hãi.
Đồng thời cũng vô cùng tò mò, Diệp Diệt Tiêu rốt cuộc vì sao lại muốn giết người nhà họ Tiêu.
Sau khi đám người nhà họ Tiêu chết hết, Diệp Viễn lại đánh ra mấy luồng kình khí, truyền vào trong cơ thể của mấy cao thủ Lục Phiến môn.
Vốn dĩ bọn họ đang trọng thương không đứng dậy được, bỗng nhiên cảm nhận thấy vết thương trong cơ thể lúc này đang được luồng kình khí mà Diệp Viễn truyền vào nhanh chóng chữa lành.
Một lúc sau, cơ thể bọn họ gần như đã hồi phục hoàn toàn.
Điều này kiến cho mấy người kia càng bất ngờ trước bản lĩnh khủng khiếp của Diệp Viễn.
“Cảm tạ anh Diệp!”
Mấy người đứng dậy, lập tức cúi người nói cảm ta Diệp Viễn.
“Tiện tay giúp thôi, mấy anh giúp tôi mang thi thể của đám người họ Tiêu này về nhà họ Tiêu ở thủ đô, đồng thời giúp tôi chuyển lời đến nhà bọn họ”.
“Lời gì?”
Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Bắc, nới mà nhà họ Tiêu đang ở.
Một hồi sau, mới gằn từng chữ nói:
“Mười ngày sau, Diệp Diệt Tiêu, đến thủ đô, giết nhà họ Tiêu!”