Mà cùng lúc đó.
Trên một vùng đất cát bằng phẳng cách đó mười cây số.
Có một vài lều trại rải rác ở đây.
Vương Vũ Hàm cùng mấy người đồng nghiệp của cô ta, cùng với mấy người ăn mặc chuyên nghiệp và được trang bị đầy đủ, nhìn giống như phóng viên hay nhiếp ảnh gia.
Lúc này đang ngồi với vẻ mặt ngưỡng mộ bên cạnh một người đàn ông trung niên thấp bé toát ra khí chất mạnh mẽ.
Bên cạnh người đàn ông trung niên này là một con sói đã sớm tắt thở từ lâu, toàn thân phủ đầy lông đen.
"Anh Khánh, anh mạnh thật, có thể giết chết một con sói chỉ bằng một cú đấm, thực sự có thể so với Võ Tòng đấy!"
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo chuyên dụng để quay phim, đeo kính gọng đen, vô cùng kích động nói.
Được người khác khen ngợi, nhìn thấy mọi người xung quanh ngoại trừ đám người của Vương Vũ Hàm thì ai cũng bày ra vẻ mặt sùng bái, người đàn ông tên anh Khánh này có vẻ rất hưởng thụ.
Chỉ thấy anh ta xua tay, nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo: "Hừ, cái này thì tính là gì? Anh Khánh của cậu là một người tu võ, giết sói chỉ bằng một cú đấm chỉ như ăn một bữa sáng thôi".
"Nhớ năm đó, anh Khánh của cậu là sự tồn tại bất khả chiến bại, chinh phục toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Tây Bắc".
"Mấy kẻ đứng đầu trong thế giới ngầm ở tỉnh Tây Bắc còn bị tôi đánh cho quỳ xuống cầu xin tha mạng!"
"Anh Khánh, anh lại lợi hại đến thế sao?", người đàn ông đeo kính gọng đen ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, cái danh cao thủ số một trong thế giới ngầm Tây Bắc của anh Khánh cũng không phải chỉ là hư danh!", anh Khánh rất kiêu ngạo nói.
"Anh Khánh, vậy anh mau kể cho chúng tôi nghe về những chuyện cũ uy vũ đó của anh đi!", người đàn ông đeo kính gọng đen đột nhiên trở nên hứng thú, cặp mắt sáng rực lên.
"Được, anh Khánh sẽ kể cho các cậu nghe năm đó tôi đã chinh phục thế giới ngầm ở phía Tây Bắc như thế nào".
Vừa nói, ánh mắt của anh Khánh vừa nhìn về phía Vương Vũ Hàm và mấy đồng nghiệp nữ ở bên cạnh.
Anh Khánh vốn nghĩ rằng câu chuyện của mình chắc chắn sẽ khơi dậy sự hứng thú lớn đối với đám người đẹp Vương Vũ Hàm thoạt nhìn vừa mới bắt đầu đi làm không lâu.
Tuy nhiên, điều khiến anh ta có chút thất vọng chính là dường như không mấy người quan tâm đến câu chuyện của anh ta vào lúc này.
Mặc dù có nhiều người vây quanh anh ta nhưng bọn họ đều cúi đầu và thì thầm gì đó với nhau.
Tuy nhiều người đều không mấy hứng thú với câu chuyện của anh ta nhưng anh Khánh vẫn cố ý lớn tiếng kể lại câu chuyện của bản thân.
Anh Khánh đột nhiên lớn tiếng cũng khiến đám người Vương Vũ Hàm ngừng trò chuyện.
Toàn bộ đều nhìn về anh Khánh.
Anh Khánh thấy câu chuyện của mình dường như đã thu hút được sự chú ý của mấy cô gái đẹp Vương Vũ Hàm.
Anh ta lập tức kể lại mấy chuyện huy hoàng trong quá khứ của mình, hăng say đến mức nước miếng văng tứ tung.
Chỉ là khi đám người Vương Vũ Hàm nghe mấy chuyện kia thì bọn họ không những không tỏ ra chút hứng thú nào mà còn cau mày sâu hơn.
Vốn dĩ hôm nay sau khi nghe Công Tôn Nam Phi nói nơi này rất nguy hiểm, bọn họ cũng không có ý định tới đây.
Khi đám người Vương Vũ Hàm chuẩn bị rời đi thì đụng phải một trong những đồng nghiệp của cô ta, anh họ Lưu Hạo, người đang ở đây làm phỏng vấn.
Cũng chính là người đàn ông đeo kính gọng đen.
Lưu Hạo là phóng viên của một tờ báo rất nổi tiếng ở nước Hoa Hạ, anh ta cũng từng nghe nói qua về di tích của môn phái cổ đại xuất hiện ở sa mạc Long Lĩnh.
Anh nghĩ đến việc đến đây lấy một ít tài liệu để về biên soạn và đăng tải lên.
Để đảm bảo an toàn khi tiến vào sa mạc, anh ta đã đặc biệt mời anh Khánh đến để làm vệ sĩ cho đoàn người bọn họ.
Khi đồng nghiệp của Vương Vũ Hàm biết được anh họ của cô ta muốn tiến vào sa mạc thì cũng lập tức có hứng thú.
Vốn dĩ bọn họ còn đang lo lắng cho sự an toàn của bản thân nên mới không dám tiến vào sa mạc.
Nhưng vào lúc này đã có một người tu võ như anh Khánh làm vệ sĩ, bọn họ cũng không quá lo lắng về vấn đề an toàn nữa.
Hơn nữa, ngày hôm qua nhìn thấy Diệp Viễn phát huy sức mạnh đã khiến bọn họ càng tò mò và thêm hứng thú về thế giới võ giả hơn.
Nếu cứ như vậy rời đi thì bọn họ không cam lòng.
Vì vậy, mấy người đã thảo luận với nhau, quyết định đi theo đám người của Lưu Hạo tiến vào sa mạc.
Vương Vũ Hàm và một số cô gái khác vốn dĩ còn có chút phản đối, nhưng bọn họ cũng không thể chịu được sự năn nỉ của những người khác.
Mà Lưu Hạo và anh Khánh kia cũng vỗ ngực nói rằng nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tất cả mọi người.
Vương Vũ Hàm và những người khác đành bất đắc dĩ đồng ý.
Lúc này mới đi theo đám người Lưu Hạo tiến vào sa mạc.
Trên dọc đường đi quả thực cũng không phát hiện bất cứ nguy hiểm nào.
Nhưng khi có vài người đang dừng chân nghỉ ngơi ở đây thì có một con chó sói bị thương đột nhiên xông vào doanh trại của bọn họ, nó còn suýt cắn một đồng nghiệp của Lưu Hạo.
Cũng may anh Khánh kịp thời ra tay, tung một cú đấm đã giết chết con sói đen kia.
Điều này khiến Lưu Hạo và một số thuộc hạ của anh ta cũng vô cùng khiếp sợ trước thực lực của anh Khánh.
Nếu như ngày hôm qua, đám người Vương Vũ Hàm chưa từng nhìn thấy sức mạnh của Diệp Viễn thì có lẽ thực lực và câu chuyện của anh Khánh ngày hôm nay nhất định sẽ thu hút bọn họ.
Nhưng sau khi nhìn thấy uy thế của Diệp Viễn ngày hôm qua, bọn họ nhìn thấy người tu võ như anh Khánh lại cảm thấy có chút buồn cười.
Hơn nữa, câu chuyện của anh Khánh nghe thế nào cũng cảm thấy như một câu chuyện bịa đặt vô căn cứ vậy.
Anh Khánh nói mình đã từng là người đứng đầu thế giới ngầm ở tỉnh Tây Bắc, một người như vậy thì làm sao Lưu Hạo có thể mời tới làm vệ sĩ cho bọn họ được?