“Yên tâm đi, đại gia, bảo đảm khiến anh em của anh vui vẻ!”
Nói xong, hai mỹ nữ lập tức khoác bả vai của Tống Học Đức và Cao Phi.
Thẩm Hạo ở một bên nhìn thấy cảnh này, vô cùng ngưỡng mộ, nhưng cảm nhận được bên cạnh luôn có ‘sát khí’ băng lạnh truyền đến.
Anh ta chỉ có thể nhìn thẳng, ra vẻ tôi không ngưỡng mộ.
Cùng với mỹ nữ tiếp đãi dẫn đường, mấy người nhanh chóng đến một quán bar vô cùng tĩnh mịch.
Quán bar không lớn lắm, nhưng trang trí lại rất có phong cách, có tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên.
Quán bar này cũng không có bao nhiêu khách.
Có mấy võ giả mặc trang phục cổ xưa, đang bưng ly rượu, thưởng thức từng chút.
Nhìn thấy mấy người Diệp Viễn đi vào, một mỹ nữ phục vụ cũng có thân hình bốc lửa, dung mạo tuyệt mỹ ung dung chậm rãi đi đến.
“Chào mừng đến với chúng tôi!”
Không có gì bất ngờ, nhân viên phục vụ của quán bar này cũng đều là võ giả cảnh giới võ hoàng.
Lần này, Diệp Viễn cũng không quá ngạc nhiên.
Vì vừa nãy trên đường đến quán bar, Diệp Viễn đã tìm hiểu được sơ qua tình hình từ chỗ hai mỹ nữ tiếp đãi.
Mấy người bọn họ đều là những võ giả ở vùng đất Lánh Đời không được tông môn hoặc gia tộc coi trọng, không thể có được tài nguyên tu luyện.
Vì vậy, họ đều bị đưa đến đây, muốn kiếm một vài tài nguyên tu luyện.
Việc này khiến Diệp Viễn đã thấp thoáng đoán ra đây là nơi thế nào rồi.
“Các anh muốn uống gì?”
“Mạng rượu ngon nhất ở chỗ các cô lên cho chúng tôi đi!”, Diệp Viễn vung tay nói.
“Thưa anh, rượu ngon nhất chỗ chúng tôi, một chai giá một khối ngọc thạch cực phẩm!”, mỹ nữ phục vụ thản nhiên nói.
Đương nhiên cô ta nhìn ra mấy người Diệp Viễn đều là người bình thường, người bình thường gần như rất ít ai có thể trả nổi tiền rượu ở chỗ bọn họ.
Cho dù là rượu bình thường nhất, cũng không có bao nhiêu người có thể mua nổi.
“Yên tâm, tôi có rất nhiều ngọc thạch cực phẩm!”
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay ném mấy khối ngọc thạch cực phẩm cho mỹ nữ phục vụ.
Khi nhìn thấy nhiều ngọc thạch cực phẩm như vậy, trong đôi mắt của mỹ nữ phục vị liền lóe lên hào quang.
Thái độ cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
“Mời các vị khách quý đợi một chút, rượu ngon lên ngay đây!”
Ở phía không xa, mấy võ giả đang thưởng thức rượu nhìn thấy mấy người Diệp Viễn một lúc lại lấy ra mấy khối ngọc thạch cực phẩm.
Khiến vẻ mặt họ đều biến sắc, trong đôi mắt càng lóe lên vẻ tham lam.
Nhưng sau khi nhìn thấy hai mỹ nữ tiếp đãi bên cạnh mấy người Diệp Viễn, mấy người chỉ có thể kiềm chế sự tham lam trong lòng.
Tìm một vị trí ngồi xuống.
Rất nhanh, mỹ nữ phục vụ liền mang cái chai được làm từ ngọc thạch đến trước bàn của mấy người Diệp Viễn.
“Mấy vị khách quý, đây là rượu ngon nhất ở chỗ chúng tôi, rượu Ngọc Quỳnh!”
“Rượu Ngọc Quỳnh này được ủ từ dược liệu hàng đầu, có tác dụng hỗ trợ võ giả tăng nội khí, người bình thường uống sẽ có cơ thể khỏe mạnh, không lo mắc bệnh!”
Nghe thấy rượu này lại có thể hỗ trợ võ giả nâng cao công lực, khiến cho mấy người Cao Phi đều kinh ngạc.
Nhưng Diệp Viễn lại tỏ vẻ mặt bình thản, đương nhiên anh có thể cảm nhận được trong rượu này có chút khí địa linh thuần khiết.
Lúc vừa vào đây, anh cũng chú ý đến trong ly rượu của mấy võ giả đó cũng có khí địa linh thuần khiết.
Cũng vì vậy, mấy người mới thưởng thức cẩn thận từng chút như vậy.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Cao Phi lập tức mở nắp của chai ngọc.
Lập tức có mùi hương tươi mát thấm vào ruột gan tỏa ra.
Chỉ ngửi mùi hương cảu rượu Ngọc Quỳnh này thôi đã khiến mấy người có cảm giác lâng lâng như thần tiên.
Cũng khiến cho mấy người trở nên càng thêm thận trọng, cũng học theo mấy võ giả đó, từ từ rót rượu ngon trong trai vào trong ly.
Đúng lúc mấy người chuẩn bị nếm thử hương vị của rượu ngon.
Lại thấy Diệp Viễn mở một chai rượu khác, trực tiếp trút vào trong miệng.
Cảnh này khiến mấy võ giả ở phía xa cũng đều hận không thể xông đến giết chết Diệp Viễn.
Rượu ngon cực phẩm như này mà Diệp Viễn lại uống hả hê như rượu bình thường.
Đúng là đồ thô tục.
Ngay cả hai mỹ nữ tiếp đãi bên cạnh hai người Cao Phi và Tống Học Đức, lúc này cũng có suy nghĩ này.
“Mùi vị khá được, mọi người đừng ngây ra nữa, uống thoải mái đi, hôm nay không say không về!”
Lúc này, Diệp Viễn đã uống hết một chai rượu, sau khi uống xong, an lại tiện tay mở một chai, dốc hết vào miệng.
Nhìn thấy Diệp Viễn như vậy, mấy người Cao Phi cũng không nhịn được, đều cần ly rượu lên uống cạn.
Mấy võ giả ở phía xa nhìn cảnh này lại ngứa hết răng lợi.
Rượu ngon cực phẩm như này lại bị mấy người bình thường làm lãng phí.
“Vãi, đây đâu phải là rượu, đây đúng là ngọc dịch quỳnh tương!”
*Ngọc dịch quỳnh tương: Rượu ngon, rượu quý!
Sau khi mấy người Cao Phi thử hết rượu Ngọc Quỳnh này, người nào cũng bi hương vị của rượu này làm cho ngây ngất không biết phải hình dung thế nào.
Nhìn thấy mấy người Cao Phi mặt mày hớn hở, như muốn thăng tiên.
Hai mỹ nữ tiếp đãi cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Tuy họ vẫn luôn ở trong Thế Ngoại Đào Nguyên, nhưng chưa từng uống rượu Ngọc Quỳnh đẳng cấp này.
“Mấy vị đại gia, chúng tôi có thể uống thử rượu này không?”
“Đương nhiên là được, đêm nay tôi không sau không về!”
Lúc này, Diệp Viễn đã uống hết chai thứ hai, nhanh chóng mở chai thứ ba.