Hôm nay nhìn thấy bên cạnh Diệp Viễn có một Thư Uyển Nhi dung mạo và vóc dáng không kém hơn con gái mình, rồi lại thấy sắc mặt của cô ta, mẹ Phùng liền biết Phùng Tiêu Tiêu muốn từ bỏ Diệp Viễn.
Nhưng mẹ Phùng lại không muốn từ bỏ đứa con rể hoàn mỹ như Diệp Viễn.
Phùng Tiêu Tiêu ngơ ngác một lúc mới yếu ớt nói: “Mẹ, con không xứng với Diệp Viễn!”
“Con bé ngốc này, có gì xứng hay không xứng, nếu con thích Diệp Viễn thì cứ chủ động bày tỏ với người ta, mẹ có thể nhìn ra Diệp Viễn cũng thích con!”
“Nhưng bên cạnh Diệp Viễn đã có Thư Uyển Nhi, chẳng lẽ mẹ muốn con làm kẻ thứ ba sao?”, Phùng Tiêu Tiêu có chút khó xử nói.
“Con ngốc à, loại người như Diệp Viễn không thể dùng cách đối đãi như người bình thường được, phụ nữ bên cạnh người như vậy nhất định không ít!”
“Hơn nữa, cái cô Thư Uyển Nhi kia ngoài gia thế tương đối hiển hách ra, những mặt khác con cũng không kém hơn cô ta là bao!”
“Nếu con thích cậu ta thì cứ chủ động ra tay, cướp Diệp Viễn từ bên cô gái đó về!”
Một câu nói của mẹ Phùng đã khiến Phùng Tiêu Tiêu ngơ ngác.
Đúng vậy, mình vẫn luôn bị động, từ trước đến nay chưa từng chủ động tranh giành cái gì.
Lúc nhìn thấy Thư Uyển Nhi và Diệp Viễn ở bên nhau, cô ta liền nảy sinh suy nghĩ lùi bước.
“Đức bé ngốc này, hạnh phúc này đều là mình tranh giành lấy, nếu con luôn nhượng bộ như vậy, đến lúc đó con sẽ hối hận bằng chết luôn!”
“Nghe mẹ, lát nữa còn tìm cơ hội tỏ tình với Diệp Viễn, hoặc trực tiếp tìm cơ hội gạo nấu thành cơm”.
Lời này của mẹ Phùng khiến sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu đỏ bừng.
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế!”
Diệp Viễn ở bên ngoài không hề biết, mẹ Phùng vì muốn để Phùng Tiêu Tiêu và anh ở bên nhau lại nghĩ ra cách gạo nấu thành cơm.
Lúc này, Diệp Viễn đang nói chuyện với Anweier và Lý Hồng Đào.
Khi mẹ Phùng và Phùng Tiêu Tiêu vừa vào phòng tắm, Anweier cũng đã tìm đến cửa.
“Anh Diệp, anh thật sự không muốn trở thành người mẫu hàng đầu thế giới, hoặc là minh tinh điện ảnh truyền hình sao”.
Diệp Viễn nhàn nhạt lắc đầu: “Không muốn, trước kia tôi đã từng nói, tôi không có hứng thú với mấy thứ này!”
Diệp Viễn không đồng ý, Anweier cũng đành chịu, ngay sau đó lại nhìn về phía Thư Uyển Nhi ở bên cạnh Diệp Viễn và nói.
“Vậy anh Diệp không đồng ý, có thể để cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ký hợp đồng trở thành người mẫu của tôi được không!”
Vừa rồi khi Anweier nhìn thấy Thư Uyển Nhi, ông ta liền cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp.
Lần này đến nước Hoa Hạ, ông ta cũng muốn thử một chút trang phục cổ đại của đất nước này, nhưng vẫn không tìm thấy linh cảm gì.
Mãi đến khi nhìn thấy Thư Uyển Nhi, lập tức khiến ông ta có được linh cảm.
Nhưng lúc này, Lý Hồng Đào ở bên cạnh nói.
“Cậu Diệp, tôi cũng muốn ký hợp đồng với cô gái này, để cô ấy trở thành nữ chính trong bộ phim điện ảnh trong kế hoạch quay gần đây của tôi”.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thư Uyển Nhi, Lý Hồng Đào cũng cảm thấy đẹp.
Gần đây ông ta chuẩn bị đầu tư một bộ phim điện ảnh cổ trang, chỉ là tìm rất lâu rồi vẫn không tìm được nữ chính phù hợp.