“Bây giờ còn bản lĩnh gì thì cứ dùng hết ra đi!”
Tiêu Thiên Minh cao ngạo đứng tại chỗ, khí thế mạnh mẽ giống như chiến thần vô địch ngạo nghễ thế gian, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Sắc mặt của bảy trưởng lão phái Bát Kỳ trông cực kỳ khó coi.
Không ai dám xông lên nữa.
Bọn họ biết, thực lực của bọn họ yếu hơn Tiêu Thiên Minh rất nhiều, bây giờ xông lên thì chỉ có nước chịu chết.
Thấy không có ai dám tiến lên, Tiêu Thiên Minh tỏ ra khinh thường.
“Đã vậy thì các ông có thể đi chết được rồi đấy!”
Nói xong, bóng dáng Tiêu Thiên Minh đột nhiên biến mất.
Khi xuất hiện lại, anh ta đã đứng trước mặt một trưởng lão của phái Bát Kỳ, một bàn tay trắng nõn phóng đại trước mặt trưởng lão ấy.
Trưởng lão thấy được bàn tay phóng to trước mặt thì sắc mặt thoắt cái thay đổi.
Ông ta định trốn về sau theo bản năng, nhưng tốc độ lại quá chậm.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang.
Đầu của ông ta bỗng nổ tung như quả dưa hấu.
Đồng thời, Tiêu Thiên Minh cũng biến mất tại chỗ.
Sau đó anh ta lại xuất hiện trước mặt trưởng lão phái Bát Kỳ khác.
Tuy trưởng lão này đề phòng trước, trong nháy mắt Tiêu Thiên Minh biến mất đã chạy nhanh đến chỗ các trưởng lão khác.
Nhưng đáng tiếc, tốc độ của ông ta vẫn quá chậm.
Trong khoảnh khắc ông ta xoay lưng đi, một bàn tay trắng bóc chậm rãi đập lên sau đầu ông ta.
“Cẩn thận!”
Mấy trưởng lão còn lại lập tức lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng cũng chỉ uổng công.
Ngay khoảnh khắc bọn họ vừa lên tiếng.
Đầu của trưởng lão kia cũng đã nổ tung ngay lập tức.
Mà bóng dáng Tiêu Thiên Minh cũng đồng thời biến mất.
Giờ khắc này, mấy trưởng lão còn lại đã tập trung lại với nhau.
Bọn họ tựa lưng vào nhau, sợ sệt nhìn xung quanh.
Nhưng khi mấy người họ đề phòng bốn phía, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của bọn họ.
“Bụp, bụp...”
Năm tiếng nổ vang lên liên tiếp, đầu của bọn họ đồng loạt phát nổ.
Đến lúc này, bảy trưởng lão của phái Bát Kỳ đều đã chết.
Sau khi giết các trưởng lão phái Bát Kỳ, bóng dáng Tiêu Thiên Minh vẫn không dừng lại.
Anh ta lại biến mất, sau đó xuất hiện ở chỗ các võ giả của phái Bát Kỳ.
“Bụp, bụp, bụp…”
Giống như hổ dữ vào bầy dê, mỗi lần Tiêu Thiên Minh vung tay lên rồi hạ tay xuống là đầu của vài võ giả phái Bát Kỳ nổ tung.
“A…”
Tức khắc, võ giả của phái Bát Kỳ nháo nhào cả lên.
Tất cả mọi người hoảng sợ chạy tán loạn.
Nhưng Tiên Minh giờ đây đã giết người đến mức nghiện rồi, sao có thể để cho bọn họ bỏ chạy dễ dàng.
Chỉ thấy Tiêu Thiên Minh tăng tốc đến mức cực hạn, giơ tay lên hệt như đao phủ ác quỷ.
Đầu của những người bỏ chạy tứ tán nổ bùm bụp.
Càng ngày càng có nhiều người chết, cùng với đó là mặt đất của thị trấn đều bị nhuộm đỏ trong máu tươi.
Vô số khí huyết sát nồng đậm không ngừng bốc lên.
Tập trung hết lên người Tiêu Thiên Minh, trong nháy mắt đã bị anh ta hấp thu vào trong cơ thể.
Sau khi khí huyết sát tiến vào trong cơ thể.
Tròng đen của Tiêu Thiên Minh bỗng chốc biến mất, thay vào đó là màu đỏ tươi như máu.
Bên ngoài thị trấn, Diệp Viễn nắm bắt được cảnh này một cách rõ ràng.
Một đoạn ký ức quen thuộc bỗng hiện lên trong đầu anh.
Anh vừa mới định bắt giữ mảnh ký ức ấy để xem rốt cuộc là cái gì.
Thì bất đắc dĩ phát hiện, ký ức ấy xuất hiện rất nhanh, nhưng tốc độ biến mất còn nhanh hơn nữa.
Suy nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra được chút gì, điều này làm cho Diệp Viễn cảm thấy bực bội.
“Không ngờ Tiêu Thiên Minh lại là một kẻ khát máu!”
Hiên Viên Dương Vũ ở bên cạnh không phát hiện ra sự khác thường của Diệp Viễn, ông ta thấy Tiêu Thiên Minh dùng phương thức tàn bạo giết chết các võ giả nước Uy thì khẽ cau mày.
Tuy rằng những võ giả nước Uy bị Tiêu Thiên Minh chém giết như thế làm ông ta cũng cảm thấy hả giận.
Dù sao năm xưa khi người nước Uy xâm chiếm Hoa Hạ, bọn họ còn ra tay ác độc, tàn nhẫn hơn Tiêu Thiên Minh.
Hôm nay anh ta hoàn trả bọn họ tất nhiên không có gì đáng trách.
Điều thật sự khiến Hiên Viên Dương Vũ cảm thấy khó chịu là hiện giờ quanh người Tiêu Thiên Minh đã bị bao phủ bởi một lớp khí huyết sát dày đặc.
Ông ta cứ cảm thấy luồng khí huyết sát không phải thứ gì tốt lành.