Nhưng trong lúc mọi người đang lặng lẽ chiêm ngưỡng viên đá chalcedony này.
“Bịch” một tiếng.
Hoa Đình Văn vẫn luôn trong trạng thái điên loạn lại một lần nữa ngã uỵch xuống đất.
Ông ta đã quá sốc.
“Chúc mừng anh cắt ra được một viên đá chalcedony!”
Lúc này, người thợ cắt đá vô cùng kích động đưa viên đá chalcedony cho sở Vân Phi.
Sở Vân Phi nhận lấy đá chalcedony, kiêu ngạo nói to với mọi người có mặt.
“Sao thế? Bây giờ thành kẻ câm hết rồi à? Không phải nói đá cùa ông đây không cắt ra được đồ gì sao? Bây giờ các người còn gì để nói nữa không?”
Nghe tiếng thét ngông cuồng của Sở Vân Phi, mọi người có mặt đều ngượng ngùng, xấu hổ.
Đặc biệt là những người lúc trước luôn cố tỏ ra lấy lòng Hoa Đình Văn, bây giờ lại càng cảm thấy mặt mình nóng ran.
Tất nhiên, lúc này cũng có một số người thay đổi thái độ, tươi cười thân thiện nhìn sở Vân Phi.
“Lúc trước chúng tôi chì nói đùa thôi, anh đừng đế bụng nhé!”
Sở Ván Phi quay lại chửi: “Đùa cái con khỉ, coi ông đây là trẻ con ba tuồi đấy à?”
Sau khi bị sở Vân Phi chửi, những thương nhân buôn đá quý này đều ngượng ngùng sượng trân.
Lúc này Tà Ngọc cũng chủ động đi tới trước mặt Sở Vân Phi.
“Chào cậu, tôi là Tả Ngọc, người của nhà họ Tả thành phố Thanh Long, tôi muốn mua lại viên đá chalcedony cùa cậu, không biết cậu có muốn bán không?”
Tả Ngọc quyết tâm muốn có được viên đá chalcedony này.
Trước đây ông ta còn từng nghĩ đến việc hợp tác với Hoa Đình Văn để cướp nó từ tay Diệp Viễn, nhưng lúc đó sau khi biết thân phận của nhóm Diệp Viễn, ông ta nghi ngờ Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu.
Với năng lực của mình, ông ta không thế cướp được đồ từ tay Diệp Diệt Tiêu.
Vì vậy ông ta chi có thế lùi một bước, muốn mua lại viên đá chalcedony này từ tay sở Vân Phi.
Nhưng sở Vân Phi hoàn toàn không đế ý tới Tả Ngọc.
Anh ta lại đi đến trước mặt Hoa Đình Văn.
“Có phải bây giờ đã đến lúc ông thực hiện lời hứa
khi cá cược rồi không?”
Chỉ là, khi Sở Vân Phi vừa nói ra câu này.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt Sở Vân Phi, đập một chưởng vào ngực anh ta.
Sắc mặt Sở Vân Phi thay đối, bởi vì anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng sát ý nồng đậm từ chưởng đó.
Nếu trúng một chưởng này thì chắc chắn anh ta sẽ chết.
Vào thời khắc quan trọng này, một thanh kiếm dài đột nhiên xuất hiện trước mặt sở Vân Phi, đâm về phía bàn tay đó với đòn tấn công dữ dội.
“Ầm!”
Bóng đen ấy tung chưởng lên thanh kiếm dài.
Bóng đen lóe lên rồi biến mất.
Đồng thời, viên ngọc trong tay sờ Vân Phi cũng biến mất.
Khi hiện thân lần nữa, bóng đen đó đã cách xa trăm mét, đi nhanh về phía núi sau quảng trường.
A Long vừa cứu sở Vân Phi chuẩn bị đuổi theo người đó.
Nhưng bị Diệp Viễn ngằn lại.
“Đừng vội, xem kịch hay đi!”
A Long ngấn ra một thoáng nhưng cũng không làm gì nữa, cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Ngụy Thành Bân.
“Muốn đi? Không dễ thế đâu!”
Lúc này, một tiếng hét lớn khác đột nhiên vang lên từ bầu trời phía trên quảng trường, một bóng người khác nhanh chóng đuổi theo bóng đen.
Sau đó, tốc độ của người này tăng lên cực hạn, chì trong vài giây đã đuổi kịp bóng đen.
Một chưởng được tung ra, bóng đen đó hộc máu, bay ngược ra ngoài.
Mà viên đá chalcedony trong tay bóng đen cũng rơi vào tay người thứ hai xuất hiện.
“Ha ha ha, không ngờ nơi này lại thật sự có đá chalcedony!”
Nhưng bóng người thứ hai còn chưa kịp vui mừng thì một giọng nói khác đã vang lên.
Một ánh sáng xanh khác nhanh chóng xuất hiện phía sau người thứ hai.
“Hừ, đây không phải thứ mà nhà họ Tôn nhỏ bé các người có thể tranh giành!”
Khi lời nói mỉa mai vang lên, bóng người thứ hai cũng văng ra.
Viên đá chalcedony lại rơi vào tay người thứ ba.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK