Nhìn thấy Diệp Viễn bất động, cũng không tránh, ông lão dẫn đầu liền cho rằng Diệp Viễn đã bị khí tức khủng bố trên người đại thiên sứ chấn áp khiếp sợ.
Vì vậy nên mới không động đẩy nổi, cũng không tránh nổi.
Điều này khiến ông lão dẫn đầu càng thêm vui mừng, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên nụ cười mỉm.
“Dị giáo đồ đáng chết, lần này xem cậu chết thế nào!”
Nhưng liền sau đó, nụ cười của ông lão hoàn toàn cứng đờ trên khuôn mặt.
Vì ông ta nhìn thấy, bên ngoài hư ảnh đại thiên sứ, chưởng ấn vừa bị một đường kiếm chém đứt, lúc này lại đã nhanh ngưng tụ xuất hiện.
Hơn nữa con hung hãn tóm về phía hư ảnh đại thiên sứ.
Hư ảnh đại thiên sứ đó dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, lập tức vung trường kiếm trong tay, chém về phía chưởng ấn khổng lồ đang tóm về phía nó.
“Choang!”
Nhưng lần này, trường kiếm chém lên trên chưởng ấn, lại truyền ra âm thanh kim loại vàng sắt đập vào nhau.
“Soạt!”
Hư ảnh đại thiên sứ lại vung đôi cánh phía sau lần nữa, muốn thoát khỏi ràng buộc của chưởng ấn đó.
Nhưng nó vừa vung lên, năm đầu ngón tay của chưởng ấn khổng lồ đó, liền nhanh chóng tóm lên sáu đôi cánh phía sau nó.
Chỉ thấy chưởng ấn đó nhẹ nhàng tóm, sáu đôi cánh bị xé giật xuống.
“Phụt!”
Ông lão dẫn đầu phía xa cũng phun ra một ngụm máu tươi cùng lúc, sắc mặt suy sụp đến cùng cực.
Hư ảnh đại thiên sứ này là một thể với ông ta, lúc này bị thương, đương nhiên ông ta cũng bị thương theo.
Thiên sứ đã mất cánh, bóng hình nhanh chóng ngã xuống đất.
Nhưng lúc này, chưởng ấn khổng lồ lại hành động lần nữa, mau cóng tóm về phía hư ảnh đại thiên sứ đó.
Tiếp đó, chưởng ấn liền trực tiếp tóm chặt đầu của hư ảnh đại thiên sứ.
Nhẹ nhàng kéo một cái, cái đầu của hư ảnh đại thiên sứ liền rời khỏi cơ thể của nó.
Sau đó, chưởng ấn khổng lồ lại lần lượt xé giật đi toàn bộ chân tay của hư ảnh đại thiên sứ đã mất đầu đó.
Cuối cùng, mới hung hãn tóm cái thân người đã mất chân tay vào trong tay, tuy ý bóp nát.
“Phập!”
Một tiếng khẽ vang lên, thân thể lập tức bị bóp nát.
Đã hóa thành rất nhiều đường lưu quang, và nhanh chóng lưu chuyển về phía ông lão.
“Đồ bổ tốt như vậy, đừng lãng phí!”
Diệp Viễn khẽ cười một tiếng, khẽ vung tay, một luồng nguyên anh chi hỏa đã cháy trên đầu ngón tay.
Khoảnh khắc Nguyên anh chi Hỏa xuất hiện liền hóa thành một người tí hon, nhanh chóng đuổi theo nhưng lưu quang đó.
Chưa đến ba giây, tất cả lưu quang đó đều bị người tí hon nguyên anh nuốt chửng.
Ở phía xa, ông lão dẫn đầu lại phun ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt càng ủ rủ đến cùng cực, cả cơ thể cũng nhanh chóng xẹp lép như quả bóng da xì hơi.
Sau khi cơ thể của ông lão hồi phục đến trạng thái trước đó, liền thấy bóng hình anh hành động, nhanh chóng đuổi theo đến phía xa.
Ông ta muốn tháo chạy.
Tuy ông ta biết rõ, cho dù mình tháo chạy, cũng không sống nổi.
Nhưng ông ta vẫn muốn làm vậy, mục đích là để thoát khỏi nơi này, truyền tin này về thần giáo Quang Minh
Giới võ đạo nước Hoa Hạ có cao thủ như vậy, hơn nữa còn có thù với thần giáo Quang Minh bọn họ.
Nếu người của thần giáo Quang Minh không biết thông tin này, đến lúc đó Diệp Viễn tìm đến, sợ rằng sẽ có nguy cơ bị diệt giáo.
Hơn nữa, nước Hoa Hạ có võ giả lợi hại như vậy, sợ rằng kế kế hoạch của họ triển khai ở nước Hoa Hạ cũng phải tạm hoãn lại.
Ông lão bỏ chạy, Diệp Viễn cũng không đuổi theo nữa, chỉ vung tay.
Chưởng ấn khổng lồ đó lập tức tiêu tan tại chỗ.
Sau khi chạy xa được gần ngàn mét.
Ông lão quay đầu, phát hiện Diệp Viễn không đuổi theo, khiến ông ta hoàn toàn thở nhẹ nhõm.
Lập tức lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong lòng, muốn thi triển thủ đoạn, truyền tin đi.
Nhưng đúng lúc này, ông ta bỗng cảm thấy trên đầu truyền đến một luồng khí tiêu sát đáng sợ.
Ông ta ngẩng đầu theo bản năng, liền kinh hãi phát hiện, chưởng ấn bóp nát hư ảnh đại thiên sứ đó không biết đã xuất hiện trên đỉnh đầu ông ta từ bao giờ.
Và đập đến ông ta với tộc độ nhanh như điện giật.