Mây đen trên trời dường như cũng bị kinh sợ, trong nháy mắt tiêu tán không còn chút gì.
Đương nhiên, cảnh tượng này người bình thường không nhìn thấy được.
Mà lúc này, Diệp Viễn cảm thấy trong đầu có thêm rất nhiều thứ.
Còn chưa kịp tiêu hóa mấy thứ đó trong đầu, một chưởng của Diệp Viễn liền vỗ vào ngực Phùng Hạo.
“Tỉnh lại!”
“Thình thịch…”
Phùng Hạo đã hoàn toàn chết tim lại hồi phục đập thình thịch.
Nhìn thấy vậy, Diệp Viễn đột nhiên đỡ Phùng Hạo dậy, vỗ thêm một cái phía sau lưng.
“Khụ khụ khụ…”
Cùng với tiếng ho sặc sục, miệng Phùng Hạo phun ra lượng lớn bột trắng.
Lúc này, Diệp Viễn thu hồi toàn bộ châm bạc trên người Phùng Hạo.
Nhìn thấy vậy, Phùng Tiêu Tiêu mừng rỡ, vội vàng hỏi.
“Hạo, em không sao chứ?”
“Không sao, chị!”, Phùng Hạo khẽ lắc đầu.
Lúc này, sát khí trên người Diệp Viễn tung hoành, lạnh lùng nhìn Sở Vân Phi bên cạnh hỏi.
“Nói cho tôi biết, Lưu Đường đang ở đâu!”
Lúc này Diệp Viễn chỉ muốn giết người, hóa giải lửa giận ngút trời trong lòng anh.
Sở Vân Phi vội vàng trả lời: “Lưu Đường ở câu lạc bộ Thịnh Đường trong khu phát triển Giang Châu, nơi đó là đại bản doanh của hắn!”
Anh ta biết Diệp Viễn muốn đi giết người.
“Đưa họ đến bệnh viện, chăm sóc cho tốt!”
“Rõ!”
Sở Vân Phi không dám nói nhiều, vội vàng ôm Phùng Hạo lên xe.
Sau khi đám người Sở Vân Phi rời đi, Diệp Viễn toàn thân mang theo sát khí đi đến bên cạnh Vương Tử Dương.
Cùng với cái vung tay, mấy cây châm bạc cắm vào trong cơ thể Vương Tử Dương.
Vương Tử Dương vốn đã ngất xỉu, lập tức lại kêu thảm thiết.
Một tiếng ‘răng rắc’ vang lên.
Một cước của Diệp Viễn đã đạp gãy cánh tay Vương Tử Dương.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng Vương Tử Dương.
Vô số chim di trú xung quanh sợ hãi bay đi.
“Răng rắc!”
Diệp Viễn lại hạ một chân xuống, đạp gãy cánh tay còn lại của Vương Tử Dương.
“A…”