Thấy trong lòng Hoa Đình Văn tức muốn hộc máu nhưng vẻ mặt lại phải tỏ ra rất kích động.
Mấy người Diệp Viễn đều khinh thường.
Sở Vân Phi phấn khích nói.
“Này ông già, muốn lừa bọn này à, xem ông đây gài chết ông không”.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ đấu giá hòn đá thứ ba”.
Lúc này MC lại nói, nhân viên lại nâng một hòn đá có dáng vẻ rất bình thường lên bục đấu giá.
Nhìn thấy hòn đá này, Diệp Viễn nhỏ giọng nói với Sở Vân Phi.
“Bên trong hòn đá này có gì đó, có thể tiếp tục gây rối”.
“Đã rõ”.
Hòn đá này trông khá tầm thường, trông chẳng khác nào những hòn đá thường thấy, rất nhiều người ở đó đều không mấy hứng thú với nó.
Sau khi nhìn thấy hòn đá này, Hoa Đình Văn cũng lập tức hét giá.
“Một trăm ngàn tệ”.
Trước đó ông ta đã nhắm hòn đá này rồi, vừa mới lỗ một cái nên ông ta phải mua được hòn đá này để lấy lại tổn thất.
Nhưng vì ông ta cũng biết ở đây có rất nhiều người không hiểu biết về đá, có lẽ do thấy hòn đá này khá bình thường nên cũng không có nhiều người ra giá.
Ông ta bèn ép xuống giá xuống thấp nhất.
Chỉ là sau khi Hoa Đình Văn vừa ra giá một trăm ngàn tệ, Sở Vân Phi lập tức nâng giá lên gấp hai mươi lần.
“Hai triệu tệ”.
Sở Vân Phi vừa hô ra, sắc mặt bình tĩnh nãy giờ của Hoa Đình Văn lập tức thay đổi.
Lúc này ông ta cảm thấy hối hận muốn chết, biết trước thế thì đã không lên tiếng, khiến cho hiện tại bản thân rơi vào thế khó xử.
Mặc dù cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng ông ta phải đấu giá được hòn đá này, thế nên chỉ có thể tiếp tục ra giá.
“Hai triệu một trăm ngàn tệ”.
“Ba triệu tệ!”
Sở Vân Phi lại nâng giá cao lên.
Lúc này sắc mặt Hoa Đình Văn sa sầm.
Ông ta đã hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của câu nói lấy đá nện chân mình.
Mặc dù rất muốn ói máu ngay tại chỗ nhưng ông ta vẫn tăng giá.
“Ba triệu một trăm ngàn tệ”.
“Bốn triệu tệ”, Sở Vân Phi vung tay lên, lại tăng giá thêm lần nữa.
Sau khi hô giá xong, Sở Vân Phi còn liếc nhìn Hoa Đình Văn một cái đầy khiêu khích.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ lúc này Sở Vân Phi đã bị Hoa Đình Văn lăng trì chết từ lâu.
Hoa Đình Văn chỉ đành nhẫn nhịn trước sự khiêu khích của Sở Vân Phi, lại nói.
“Bốn triệu một trăm ngàn tệ”.
“Năm triệu”.
Sở Vân Phi lại nâng giá theo.
Sở dĩ Sở Vân Phi không đưa ra một cái giá trên trời dĩ nhiên là vì muốn chọc tức Hoa Đình Văn.
Quả nhiên lần này Hoa Đình Văn nổi giận, ông ta đứng bật dậy, vô cùng tức giận trợn mắt nhìn Sở Vân Phi.
Ngụy Thành Bân cũng lập tức đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hoa Đình Văn.
“Sao hả, lẽ nào muốn ra tay đánh người?”
Ngụy Thành Bân phủ đầu khiến Hoa Đình Văn biến sắc, cuối cùng ông ta chỉ trợn mắt trừng Sở Vân Phi.
Sau đó nói.
“Mười triệu tệ”.
Sau khi Hoa Đình Văn hô giá này, Sở Vân Phi nhìn Diệp Viễn, Diệp Viễn khẽ lắc đầu.
Thứ bên trong viên đá này chỉ trị giá khoảng hai đến ba triệu, nhưng bây giờ giá đã lên tới mười triệu, hoàn toàn vượt xa giá trị thực của nó.
Dĩ nhiên Diệp Viễn cho rằng không cần phải tăng giá thêm nữa.
Ngộ nhỡ Sở Vân Phi nâng giá lên mà Hoa Đình Văn không đấu nữa, vậy thì thứ này sẽ vào tay họ.
“Ha ha, quả nhiên ông Hoa là đại gia, có thể bỏ ra mười triệu ngay lập tức, một người bình thường như tôi không tranh với ông nữa, thứ này thuộc về ông”.
Nói rồi Sở Vân Phi nhìn MC.
Sở Vân Phi không tham gia đấu giá nữa, khiến Hoa Đình Văn cũng thở phào.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng giận dữ, vốn dĩ ông ta có thể mua được hòn đá này với giá rất thấp.
Nhưng vì Sở Vân Phi mà ông ta phải trả gấp mấy lần.