Mặc dù với thực lực của bốn người bọn họ thì đương nhiên không sợ Hiên Viên Dương Vũ.
Nhưng nếu làm như vậy thì sẽ hủy hoại tiếng tăm của tứ đại gia tộc, e là sau này không ai dám nghe lệnh của bọn họ nữa.
Bọn họ không hề muốn kết cục như vậy.
“Hiên Viên Dương Vũ, ông cho rằng với thực lực và địa vị của mình mà tôi lại phải làm chuyện như vậy hay sao?”, ông lão thuộc thánh địa nhà họ Tiêu tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
“Đúng vậy, tứ đại gia tộc chúng ta là ai chứ, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được!”
“Hiên Viên Dương Vũ, ông đừng vu oan cho người khác!”
“Lúc chúng tôi vừa mới chạy tới đó thì đã thấy cậu ta bị cơn lốc hút vào rồi!”
Ba người còn lại cũng tới tấp mở miệng nói.
“Chiến thần Hiên Viên, hiện tại không phải lúc cãi nhau, chúng ta mau cử người đi tìm tiền bối thôi!”
Lúc này, Công Tôn Nam Phi cũng khuyên nhủ.
Hiên Viên Dương Vũ trừng mắt nhìn bốn người của tứ đại gia tộc rồi nhanh chóng quay lại chỗ mà ban nãy ông ta và Diệp Viễn vừa mới chống cự với cơn lốc.
Thế nhưng, sau khi tìm kiếm mấy lượt, bọn họ vẫn không hề tìm được bất kỳ thứ gì.
Nơi này đã hoàn toàn bị cát vàng vùi lấp.
“Chiến thần Hiên Viên không cần lo lắng, vị tiền bối kia võ công cao cường, chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Công Tôn Nam Phi lại khuyên tiếp một lần nữa.
Nhưng trong lòng Hiên Viên Dương Vũ vẫn thấp thỏm, bởi vì khi khởi động trận pháp, cả hai người đã gần như kiệt sức.
Nếu như Diệp Viễn thật sự bị cơn lốc đó hút vào thì e là tỷ lệ sống sót là rất nhỏ.
Nói về Diệp Viễn.
Sau khi bị người của tứ đại gia tộc đánh lén, anh bị hút vào trong cơn lốc.
Ngay khi cơn lốc đáng sợ đó sắp xé nát cơ thể Diệp Viễn.
Đột nhiên, dưới mặt đất xuất hiện một lực hút rất mạnh.
Hút thẳng Diệp Viễn xuống dưới lòng đất.
Không biết bao lâu sau, Diệp Viễn mở hé mắt ra.
Cảm giác đầu tiên anh nhận thấy khi tỉnh lại chính là toàn thân vô cùng đau đớn, cúi đầu nhìn thử thì thấy cơ thể mình bị thương rất nặng.
Có nhiều chỗ da thịt đã bị gọt sạch, chỉ còn trơ xương, hơn nữa nhiều vị trí trong cơ thể còn bị gãy xương.
May mà cơ thể của anh đủ bền bỉ, nếu không, bị thương nặng như vậy, nếu là người bình thường thì e là đã chết rồi.
Diệp Viễn quan sát thử xung quanh, phát hiện ra mình đang ở trong một mật thất tối tăm.
Những bức tường bao quanh mật thất được xây bằng một loại đá anh không biết tên.
Nhưng lúc này Diệp Viễn cũng không rảnh tìm hiểu xem mình đang ở đâu.
Điều quan trọng nhất với anh lúc này là phải trị thương.
Anh vội mò thử trong ngực, may mà đan dược và ngân châm cất trong ngực không bị rơi mất.
Anh nuốt đan dược xong, vội vàng cắm ngân châm vào một số huyệt đạo trên người.
Sau khi cắm ngân châm, những vết thương đang chảy máu lập tức được cầm máu.
Cầm máu xong, Diệp Viễn vội vàng khoanh chân, hấp thụ toàn bộ dược hiệu của thuốc.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Diệp Viễn đã hấp thụ hết toàn bộ dược hiệu.
Thân thể anh hồi phục lại một chút sức lực.
Anh cố gắng đứng dậy, quan sát nơi mình đang ở.
Đây là một mật thất có ba mặt được xây bằng loại đá mà Diệp Viễn không biết tên, bên dưới bức tường trước mặt anh có một lối ra nhỏ.
Sau khi tìm thử, thấy không còn chỗ nào khác để đi.
Diệp Viễn bèn cẩn thận đi ra ngoài bằng lối nhỏ đó.
Lối đi rất dài, Diệp Viễn cứ thế đi thẳng, trên đường đi, anh tìm thấy xương cốt của rất nhiều động vật, dựa vào cấu trúc xương của chúng, Diệp Viễn đoán đó là sói và báo.
Nhưng điều khiến anh thắc mắc là tại sao nơi này lại có xương của sói và báo được.
Sau khi đi thêm không biết bao nhiêu lâu, chợt có một mùi hôi hám, tanh tưởi phả vào mũi Diệp Viễn.
Ngửi thấy thứ mùi đó, Diệp Viễn vội bịt chặt miệng mũi, vì mùi hôi tanh đấy là khí độc.
Lúc này, Diệp Viễn lại phát hiện ra trong lối đi này có nhiều hài cốt tiết ra chất dịch nhờn hôi thối.
Sau khi đi thêm khoảng hơn hai mươi mét nữa, cuối cùng Diệp Viễn cũng phát hiện ra ánh sáng ở cuối con đường.
Nhưng lúc này, thứ dịch nhờn bốc mùi hôi thối đó cũng nhiều hơn.
Đồng thời, lúc này Diệp Viễn còn phát hiện ra trong lối đi có rất nhiều da rắn lột xác.
Dựa vào độ cũ mới của lớp da rắn, Diệp Viễn biết số da rắn này vừa mới được lột ra gần đây.
Hơn nữa kích cỡ của con rắn này còn rất to.
Điều này nói cho Diệp Viễn biết, cuối lối đi này có lẽ là ổ rắn. Dẫu vậy, anh vẫn phải tiếp tục đi tiếp.
Sau khi cẩn thận hết cỡ tránh né những bãi dịch nhờn ấy, cuối cùng Diệp Viễn cũng đi ra tới lối ra.
Đằng sau lối ra là một sảnh lớn hình tròn.
Trên sảnh đá có mấy viên dạ minh châu soi cho nơi này sáng như ban ngày.
Bên phải sảnh đá có một hồ nước nhỏ, thứ ở trong hồ nước này không phải là nước mà là một chất lỏng màu trắng sữa, đặc như sữa bò, tỏa ra mùi thơm.
Nhìn thấy hồ sữa này, tim Diệp Viễn đập điên cuồng.
“Trời ạ, đây là Tiên Linh Ngọc Nhũ trong truyền thuyết”.