Ngay khoảnh khắc bóng dáng ông lão biến mất.
Cơn lốc đáng sợ vốn đã biến mất kia lại bỗng chốc xuất hiện trở lại.
Nháy mắt, cả vùng trời bị bão cát điên cuồng bao phủ.
Đám người thực lực yếu kém của nhà họ Tiêu bị cuốn phăng lên trên trời, một số người còn bị cơn lốc xé tan xác.
Mặc dù trên người Tiêu Tứ và các thành viên cốt cán của gia tộc có bảo vật bảo vệ nhưng đối diện với cơn lốc đáng sợ này, những món bảo vật đó chẳng thể cầm cự nổi mấy giây.
Chỉ giây lát sau, bọn họ đã bị cuốn bay lên trên trời.
“Anh ơi, cứu em!”
Tiêu Thiên Minh thấy vậy bèn vung tay lên, một luồng linh khí thiên địa cuồn cuộn dâng trào, nhanh chóng bao quanh Tiêu Tứ và mấy người khác.
Nhưng ngay khi Tiêu Thiên Minh ra tay cứu người, mấy cường giả người nước khác đứng sau lưng anh ta cũng gần như đồng thời ra tay với anh ta.
“Ầm ầm…”
Tiêu Thiên Minh bị đánh lén bất ngờ không kịp chuẩn bị nên bị trúng chiêu nhưng vì thực lực của anh ta rất mạnh nên dù bị trúng đòn đánh lén, sắc mặt của anh ta vẫn bình thường như cũ.
Anh Khánh đứng bên thấy vậy lập tức ra tay chống trả lại đám người đó.
Thế nhưng đám người đó lại lập tức bay ngược về sau, bởi bọn họ biết rõ mình không phải là đối thủ của anh Khánh.
Anh Khánh đang định đuổi theo những người kia thì Tiêu Thiên Minh nói:
“Giúp tôi đưa bọn họ ra ngoài!”
Lúc này, Tiêu Thiên Minh phát hiện ra, cơn lốc đang càng ngày càng mạnh hơn, cho dù trên người anh ta có bảo vật hộ thân mà cụ tổ trong thánh địa cho anh ta nhưng lúc này, bảo vật đó đã bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ.
E là chẳng bao lâu nữa, anh ta cũng không thể chống lại cơn lốc đáng sợ này.
Anh Khánh nghe vậy quay người lại, tung mình lên không trung, tung liên tiếp mấy chưởng, bọn Tiêu Tứ lập tức bị đánh bay ra khỏi cơn lốc.
Tiêu Thiên Minh cũng không dám nán lại đây, nhanh chóng lao ra khỏi cơn lốc.
“Đi!”
Người của ba gia tộc lớn khác thấy vậy không dám nấn ná lại thêm, chỉ nháy mắt đã xông ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của cơn lốc.
“Đi mau!”
Ở bên ngoài, các võ giả thấy cơn lốc đáng sợ kia càng ngày càng mạnh lên nên cũng không dám đứng lại đây nữa.
Người nào người nấy điên cuồng bỏ chạy thật xa.
Cùng lúc này.
Trong cơn lốc hỗn loạn, bóng dáng Diệp Viễn xuất hiện bên cạnh Cuồng Kiệt Ngạo nằm ngã dưới đất.
Lúc này, Cuồng Kiệt Ngạo cũng đột nhiên mở mắt ra.
Mặt mày đột ngột thay đổi, quay trở về với diện mạo bình thường.
Người này không phải ai khác, chính là Kiếm Vô Nhai.
“Tài diễn xuất không tồi!”
Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói.
Kiếm Vô Nhai gật nhẹ đầu, không nói thêm gì.
“Đi thôi, giờ bẫy đã giăng xong rồi, chỉ còn chờ xem trò hay nữa thôi!”
Nói rồi, Diệp Viễn túm cánh tay Kiếm Vô Nhai, chỉ bước mấy bước là đã thoát ra khỏi cơn lốc.
Ở bên ngoài, Hiên Viên Dương Vũ đã chờ rất lâu.
“Mọi người đi đâu cả rồi?”
“Người của nhà họ Tiêu đã đi thẳng tới chỗ đóng quân rồi! Các cường giả của những nước khác ẩn mình xung quanh cũng đều đã lặng lẽ đi theo bọn họ”.
“Rất tốt, đi thôi, chúng ta cũng phải về thôi!”
Nói xong, Diệp Viễn vung tay lên, những viên cờ trận nằm dưới mặt đất xung quanh lập tức bay trở về tay anh.
Dưới chân anh, con giao xà đen cũng trở về trong chiếc nhẫn không gian của Diệp Viễn.
Ngay khi những viên cờ trận biến mất, cơn lốc vần vũ điên cuồng khắp trời cũng trở nên đáng sợ hơn.
Hơn nữa còn nhanh chóng càn quét chạy về phương xa.
Bọn Diệp Viễn không dám dừng lại lâu ở nơi này, thong thả quay trở về điểm đóng quân.
Chỉ có điều, khi bọn họ trở về điểm đóng quân của gia tộc Hiên Viên thì lại thấy nơi này đã biến thành một đống lộn xộn.
Trên người và mặt của chị Thanh và bọn Hiên Viên Thừa Thiên đều có rất nhiều vết thương chảy máu.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hiên Viên Dương Vũ hỏi ngay.
Hiên Viên Thừa Thiên vội vàng kể lại: “Mấy phút trước, đột nhiên có người áo đen bịt mặt đánh lén điểm đóng quân của chúng ta, hình như những người này tới đây là vì Vương Văn Văn của nhà họ Vương”.
“May mà có chị này và chú Vương có thực lực cao cường nên mới chặn đứng được cuộc tập kích của những người áo đen đó!”
“Sau khi những người áo đen kia bị đuổi đi, Vương Văn Văn ngất xỉu, gia chủ của nhà họ Vương đang kiểm tra tình trạng của cô ta!”
Nghe vậy, Diệp Viễn nhíu mày.
Anh cẩn thận kiểm tra hơi thở xung quanh, sau đó lập tức biết ngay ai là người ra tay với Vương Văn Văn.
“Đi xem bọn họ thế nào!”
Hiên Viên Thừa Thiên dẫn đầu đoàn người, cả bọn nhanh chóng tới chiếc lều vải duy nhất còn lành lặn trong điểm đóng quân của gia tộc Hiên Viên.
Vừa bước vào lều vải, Diệp Viễn lập tức cảm nhận được hơi lạnh thấu xương phả thẳng vào mặt.