Mà cảnh tượng này làm cho đám khán giả đứng ở phía xa nhìn mà ngơ ngác.
“Tượng đất binh sĩ này là vật sống à? Sao lại biết đi?”
“Sao có thể chứ, tượng đất binh sĩ này làm sao lại là vật sống được chứ?”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cái bóng dần biến mất của tượng đất binh sĩ, đều cảm thấy thế giới quan của mình đã được làm mới triệt để.
“Quả nhiên là như vậy!”
Duy chỉ có Mông Mục Chi lúc nhìn thấy cảnh này là trên mặt thoáng qua vẻ đã hiểu.
Sau khi dùng ánh mắt tiễn tượng đất binh sĩ rời đi, trên mặt Diệp Viễn lại thoáng hiện lên vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
“Diệp Viễn, anh không sao chứ?”
Lúc này, Lâm Vãn Tình cực kỳ sốt ruột chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn rất nhanh che đi vẻ nghiêm trọng trên mặt, lộ ra ý cười.
“Không sao!”
“Không sao là tốt rồi, vừa rồi dọa em sợ chết khiếp!”, Lâm Vãn Tình vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Diệp Viễn vừa mới an ủi Lâm Vãn Tình hơi có chút lo lắng xong, Mông Mục Chi liền đi đến.
Một lần nữa nhìn thấy Diệp Viễn, thái độ của Mông Mục Chi với anh lại càng thêm cung kính, càng thêm khiêm nhường.
“Diệp tiên sinh, có thể nói chuyện riêng một chút được không!”
Diệp Viễn gật đầu, kỳ thực anh cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mông Mục Chi.
Sau khi nói với Lâm Vãn Tình một câu, hai người khẽ nhào người bay lên, sau đó biến mất trong khu rừng rậm phía trước.
Đại khái khoảng hơn nửa tiếng sau, hai người mới từ khu rừng kia quay trở lại.
Mà Mông Mục Chi thì đã ngay lập tức triệu tập đám người Tây Bắc Song Đao lại nói.
“Các vị, vốn dĩ lần này chúng tôi mời các vị là muốn áp giải tượng đất binh sĩ này, nhưng bây giờ tượng đất binh sĩ đã rời đi rồi, nhiệm vụ của các vị kỳ thực cũng đã coi như hoàn thành, thù lao mà nhà họ Mông chúng tôi đã đồng ý với các vị khi trước, đương nhiên cũng sẽ không ít đi!”
Lời của Mông Mục Chi vừa dứt, Mông Long đứng bên cạnh bèn vội vàng móc ra thù lao mà trước đó đã hứa đưa cho mọi người.
Nhưng lúc này giọng nói của Mông Mục Chi lại lần nữa vang lên.
“Nhưng mà, sự việc của ngày hôm nay có quan hệ vô cùng lớn, kính xin các vị nhất định phải giữ bí mật”.
“Nếu như ai muốn tiết lộ sự việc của ngày hôm nay ra ngoài, vậy thì đừng trách nhà họ Mông chúng tôi và Diệp tiên sinh không khách sáo, lên trời xuống biển, chúng tôi nhất định sẽ giết bằng sạch những người đã tiết lộ bí mật!”
Tất cả mọi người đều hoang mang sợ hãi gật đầu, đùa cái gì thế, hôm nay đã chứng kiến bản lĩnh của Diệp Viễn xong.
Đối mặt với loại cao thủ này, bọn họ làm sao dám tiết lộ bí mật này ra ngoài nữa.
“Vậy thì đa ta các vị, số thù lao này mong các vị hãy nhận lấy”.
“Ngoài ra, các vị bây giờ vẫn chưa thể rời đi, còn cần đi cùng chúng tôi đến tỉnh Tây Bắc, dù gì màn kịch này vẫn phải tiếp tục diễn nốt.
Tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Mông Mục Chi rất hài cũng gật đầu, sau đó lại nói: “Yên tâm, trên đoạn đường này có Diệp tiên sinh ở đây, sự an toàn của các vị không thành vấn đề”.
“Ngoài ra, núi Thiên Hưng này có một số nơi phong cảnh không tệ, trên đường đi cũng có không ít linh thảo diệu dược, hơn nữa còn là nơi rất thích hợp để rèn luyện trải nghiệm!”
“Cả đoạn đường này, mọi người cứ coi như đang đi du sơn ngoạn thủy, cũng có thể yên tâm mà luyện tập trải nghiệm, hái thuốc hoặc linh thảo cũng là những lựa chọn không tệ, các vị thấy sao?”
“Nghe theo sự sắp xếp của Mông tiên sinh!”
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Như vậy rất tốt!”
Mông Mục Chi hài lòng gật đầu sau đó đi về phía Diệp Viễn nói.
“Diệp tiên sinh, anh với cô Lâm và Mông Long bọn họ lên đường trước, tôi đi giải quyết chút chuyện của Đằng Giáp Môn!”
“Được!”
Diệp Viễn gật đầu xong liền cùng với Lâm Vãn Tình đi theo sự hướng dẫn của Mông Long tiếp tục men theo rừng rậm mà đi về phía trước.
Mà đám người Tây Bắc Song Đao cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi theo bước chân của Diệp Viễn.
Cuộc hành trình tiếp sau đó, tất cả mọi người không còn phải lo lắng về những sự việc bất ngờ xảy ra như bị ai đó đột kích nữa.
Một nhóm người cả đường đi vừa đi vừa ngắm cảnh, hái thuốc, rèn luyện trải nghiệm, vô cùng ung dung tự tại, thanh thản mà dễ chịu.
Mà cả đoạn đường này, mối quan hệ giữa Trần Thanh Thanh và Lâm Vãn Tình cùng với Diệp Viễn cũng vô cùng tốt.
Mà Diệp Viễn cũng trong lúc vô tình mà biết được không ít chuyện về nhà họ Trần thông qua Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong.
Đối với chuyện của nhà họ Trần, hai người trái lại cũng không né tránh gì, cái nên nói thì gần như đã nói hết cho Diệp Viễn.
Chỉ là, vẫn mãi không thể nghe ngóng được chít xíu tin tức gì liên quan đến ba của Lâm Vãn Tình.
Hai ngày sau, một đám người ra khỏi núi Thiên Hưng, đi vào địa giới tỉnh Tây Bắc.
Sau khi vừa ra khỏi núi Thiên Hưng, Diệp Viễn liền cáo từ với tất cả mọi người.
Dẫn theo Lâm Vãn Tình với tâm trạng có chút không tốt vì không nghe ngóng được tin tức gì của ba mình rời đi.