Sau khi nghe thấy tiếng thét gào từ đằng sau truyền tới, Trung Tam Dã Khào bèn quay đầu lại, thế là bỗng thấy một cây thương dài đang xé gió lao tới ngực ông ta.
Trung Tam Dã Khào biến sắc, không dám chần chừ nhanh chóng lách người sang một bên né đòn.
Nhưng tốc độ lao tới của cây thương kia quá nhanh nên hành động của ông ta vẫn hơi chậm.
"Phụt!"
Một tiếng nổ vang lên.
Tuy cây thương kia không đâm trúng ngực ông ta nhưng vẫn đâm sâu vào cánh tay trái.
Luồng năng lượng khủng khiếp thổi ngang qua tay trái ông ta khiến cánh tay lập tức nổ tan thành đống thịt nát như giấy vụn.
"Á!"
Trung Tam Dã Khào vừa kêu gào thảm thiết vừa ngã nhào xuống đất lăn long lóc.
Lúc ấy, Tiêu Thiên Minh di chuyển, nhanh chóng đuổi theo Trung Tam Dã Khào đang trên đà rơi xuống đất.
Ngay sau đó, bóng dáng Tiêu Thiên Minh bỗng xuất hiện ngay trên đầu Trung Tam Dã Khào.
Anh ta vung thương trong tay tiếp tục đâm vào ngực của Trung Tam Dã Khào.
Trung Tam Dã Khào đang rơi tự do không tài nào né đòn được nên chỉ đành trơ mắt nhìn mũi thương đâm xuyên vào ngực mình.
"Đinh!"
Nhưng ngay khi Trung Tam Dã Khào tưởng rằng mình sắp hy sinh dưới mũi thương của Tiêu Thiên Minh.
Vào khoảnh khắc cây thương sắp đâm vào ngực ông ta, nó lại không thể tiến thêm được nữa mà chỉ vang lên một tiếng va chạm nhỏ bé.
Trung Tam Dã Khào cúi đầu theo bản năng, thấy mũi thương đang dừng ngay trên tấm lệnh bài bằng gỗ được ông ta đeo trên ngực.
Ngay sau đó, trong tấm lệnh bài gỗ ấy bỗng tỏa ra một luồng năng lượng khủng khiếp.
Mũi thương kia đón ngay đòn năng lượng ấy và rồi bị nó đánh bay, xong hóa thành một làn sương mù đỏ thẫm như máu.
Tiêu Thiên Minh thấy thế, sắc mặt hơi đổi, cả người nhanh chóng lùi về sau.
Anh ta lùi khoảng một ngàn thước thì luồng năng lượng kinh khủng ấy mới biến mất.
Vào giờ phút ấy, Trung Tam Dã Khào cũng thừa cơ tháo chạy ra xa.
"Hừ!"
Tiêu Thiên Minh điều chỉnh cơ thể ổn định rồi hừ, sải chân bước nhanh như chớp, lao nhanh đuổi theo Trung Tam Dã Khào.
Trung Tam Dã Khào chạy được đâu khoảng mấy ngàn thường thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng.
"Tôi cho ông đi rồi à?"
Trung Tam Dã Khào giật thót, vừa quay đầu nhìn lại thì phát hiện Tiêu Thiên Minh đã xuất hiện ngay sau mình từ khi nào.
Một nắm đấm đỏ thẫm không ngừng phóng đại trước mắt ông ta.
"Á!"
Trung Tam Dã Khào sợ hãi hét lên, theo bản năng giơ nắm đấm lên đón lấy nắm đấm đỏ thẫm kia.
"Rầm!"
Một tiếng vang dữ dội lại vang lên, nắm đấm của hai người va vào nhau, bùng lên một làn dư chấn khủng khiếp, lan xa khắp bốn phía với tốc độ chóng mặt.
Cùng lúc đó, cơ thể của Trung Tam Dã Khào cũng bay phắt ngược ra đằng sau.