“Đưa hết ngọc thạch trên người bọn mày ra đây!”
Hai người đẹp phục vụ lập tức biến sắc nhưng vẫn không dám chậm trễ chút nào.
Vội vàng đưa ba khối ngọc thạch còn chưa kịp cầm ấm tay cho bọn họ.
Ngay khi người đàn ông trung niên chuẩn bị nhận lấy ba khối ngọc thạch kia, một bàn tay nhanh tay hơn chộp lấy ba khối ngọc thạch đó.
Đồng thời, Diệp Viễn hờ hững lên tiếng:
“Ngọc thạch này là tôi cho các cô ấy, các ông là cái thá gì mà lại dám cướp hả!”
Ngọc thạch sắp tới tay còn bị cướp mất, người đàn ông trung niên kia lập tức lạnh mặt:
“Mày chán sống rồi!”
Người đàn ông trung niên kia lập tức không chút do dự định đập tay vào đầu Diệp Viễn.
“Ầm!”
Thế nhưng, ngay khi người đàn ông trung niên vừa vung tay lên thì cả người đã bị bay ngược ra khỏi quán bar.
Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều giật mình.
Bởi vì không ai kịp nhìn rõ xem rốt cuộc là người nào ra tay.
...
Cùng lúc này, trong gian mật thất dưới tầng hầm của quán bar.
Một ông lão mặc áo Tàu đột nhiên mở mắt ra.
Người đàn ông trung niên với thân hình vạm vỡ như một ngọn tháp đúc bằng sắt đứng thẳng tắp bên cạnh mở miệng nói:
“Thưa ông, người kia không tuân thủ quy định, để tôi đi xử lý cậu ta!”
Ông lão lại lắc đầu nói: “Không cần, cậu không phải là đối thủ của người nọ!”
“Vậy tôi gọi thêm mấy người nữa!”, người đàn ông vạm vỡ như tháp sắt nói.
Ông lão vẫn lắc đầu, nói: “Có mang thêm bao nhiêu người nữa cũng chỉ uổng công mà thôi, cho dù tôi đích thân ra tay cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta”.
“Gì cơ?”, người đàn ông tháp sắt lập tức kinh hãi.
Hắn ta đi theo ông lão đã nhiều năm, biết rõ ông lão mạnh cỡ nào.
Vậy mà giờ đây, ông lão lại nói với ông ta là bản thân không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Ông lão không để ý tới sự kinh ngạc của người đàn ông tháp sắt, tiếp tục nói:
“Hơn nữa, vấn đề này không phải do cậu ta gây ra nên không thể tính là làm trái quy định!”
“Vâng!”
Ông lão nói như vậy, người đàn ông tháp sắt cũng không nói gì nữa.
“Ngoài ra, cậu đi chuẩn bị một tấm lệnh bài nội môn đi, lát nữa đưa cho cậu ta!”, ông lão nói thêm.
“Gì cơ, lệnh bài nội môn?”
Người đàn ông tháp sắt kinh hãi hỏi lại.
Ông ta đã đi theo ông lão canh giữ nơi này rất nhiều năm.
Nhưng chưa từng thấy ông lão chủ động đưa lệnh bài nội môn cho bất kỳ ai.
Bao nhiêu năm qua luôn là mọi người tới xin ông lão, muốn có được lệnh bài của ông lão, hơn nữa còn chỉ là lệnh bài ngoại vi.
Mấy hôm trước, người của nhà họ Tiêu mới chủ động tới xin ông lão cho Tiêu Thiên Minh nhà bọn họ một tấm lệnh bài trung môn.
Nhưng ông lão từ chối. Vậy mà giờ đây, ông lão lại chủ động đưa một tấm lệnh bài, hơn nữa còn là lệnh bài nội môn.
Điều này khiến người đàn ông tháp sắt vô cùng hiếu kì, rốt cuộc Diệp Viễn là ai mà lại được ông lão coi trọng như vậy?
“Thưa ông, rốt cuộc cậu ta là ai mà lại có tư cách được nhận lệnh bài nội môn vậy ạ?”
“Đối với cậu ta, tấm lệnh bài nội môn thực sự không có mấy tác dụng, tôi cho cậu ta lệnh bài nội môn chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi”.
“Với năng lực của cậu ta thì thậm chí cậu ta có đủ tư cách nhận được lệnh bài hạch tâm. Chẳng qua quyền hạn hiện tại của ta chỉ có thể cho cậu ta một tấm lệnh bài nội môn mà thôi!”, ông lão thản nhiên nói.
“Gì cơ?”
Lời này của ông lão khiến người đàn ông tháp sắt ngạc nhiên không khép nổi miệng lại được.
Phải biết rằng, Thế Ngoại Đào Nguyên được chia làm bốn khu vực là ngoại vi, trung môn, nội môn, hạch tâm.
Lệnh bài ngoại vi chỉ có những nhà giàu hàng đầu và võ giả của gia tộc vùng đất Lánh Đời mới có tư cách có được.
Lệnh bài trung môn thì chỉ có võ giả cao cấp trong các môn phái, gia tộc của vùng đất Lánh Đời hoặc là trong tứ đại gia tộc mới có tư cách có được.
Lệnh bài nội môn thì phải là cường giả siêu cấp có thực lực đạt tới cấp bậc Địa Vương hoặc là võ giả có thiên phú đáng sợ mới có tư cách có được.
Còn lệnh bài hạch tâm thì từ khi Thế Ngoại Đào Nguyên thành lập đến giờ, ông ta chưa từng nghe nói có ai có thể trực tiếp nhận được.
Vậy mà giờ đây, ông lão lại nói cho ông ta biết rằng Diệp Viễn có thể trực tiếp nhận được lệnh bài hạch tâm.
Thử hỏi làm sao ông ta lại không kinh ngạc cho được.
Đương nhiên, ngoài kinh ngạc ra, ông ta còn cực kỳ tò mò về thân phận của Diệp Viễn.
“Thưa ông, rốt cuộc vị này là ai vậy?”
Lúc này, xưng hô mà người đàn ông tháp sắt dùng để gọi Diệp Viễn đã thay đổi một chút.
Biết làm sao được, người có thể trực tiếp nhận được lệnh bài hạch tâm thì sao ông ta dám không cung kính chứ.
“Thôi, đừng hỏi nhiều, đến lúc đó cậu sẽ biết thôi!”
Ông lão nói xong thì nhắm mắt lại.
Mặc dù người đàn ông tháp sắt thấy tò mò nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
...
Cùng lúc đó, trên quán bar trên tầng.
Mọi người không hề biết ai là người đã đánh bay người đàn ông trung niên.
Cậu Tiêu bèn cho rằng có cao nhân đang ẩn mình ở đây.
Cho nên, hắn ta bèn mở miệng hỏi:
“Cho hỏi là cao nhân phương nào vậy? Tôi là Tiêu Thiên Toàn của nhà họ Tiêu, cháu ngoại của Tiêu Đỉnh Phong lỗi lạc ở Thế Ngoại Đào Nguyên, xin tiền bối ra đây gặp mặt!”
Nói xong, Tiêu Thiên Toàn đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, cố gắng tìm kiếm cao nhân ẩn mình kia.
Nhưng cao nhân không hề xuất hiện, chỉ có tiếng cười của Diệp Viễn vang lên.
“Haha, Tiêu Thiên Toàn, Hạo Thiên Khuyển? Haha, hóa ra là con chó! Xem ra đúng là đầu óc của người nhà họ Tiêu có vấn đề thật rồi, sao lại đặt tên chó cho người chứ”.