Duy chỉ có một điều không hoàn hảo là trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái toát vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, cho người ta cảm giác chớ lại gần.
Lâm Vỹ Phong vừa xuống xe, đã chủ động khom lưng hành lễ với Diệp Viễn.
“Chào anh Diệp!”
Mỹ nữ bên cạnh lại nhìn Diệp Viễn từ đầu đến chân, sau khi nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp không hề thua kém mình theo bên cạnh Diệp Viễn, cô ta cau chặt mày.
“Chú Lâm, Hàn Tuyết, sao hai người lại đến đây?”
Nhìn thấy hai người, Sở Vân Phi lập tức chào hỏi.
Mỹ nữ tuyệt sắc này là công chúa của nhà họ Lâm, con gái nuôi của Lâm Vỹ Phong, cũng là bạn học đại học với anh ta.
“Chú và con bé đến tìm anh Diệp? Vân Phi, cháu quen anh Diệp à?”
Lâm Vỹ Phong hơi kinh ngạc nói.
Sở Vân Phi gật đầu.
“Anh Diệp là bạn của cháu!”
“Ha ha, thật trùng hợp, trước đây anh Diệp đã từng cứu bố của chú!”
Có thêm cả quan hệ của Sở Vân Phi, Lâm Vỹ Phong càng mừng.
“Anh Diệp, anh đã nói ba ngày sau đến tìm anh để kéo dài mạng sống cho bố của tôi, hôm nay phiền anh chẩn đoán cho bố của tôi”, Lâm Vỹ Phong vô cùng cung kính nói.
Diệp Viễn thấy Sở Vân Phi quen người nhà họ Lâm, cũng không thể từ chối.
“Được!”
Nói xong, anh quay người nói với Thư Uyển Nhi và Phùng Tiêu Tiêu.
“Hôm nay anh không đi cùng hai người được, hai em tự đi tìm Anweier đi, chốc nữa anh đến đón hai người!”
“Được!”
Hai người đều vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đưa hai người đến công ty của Anweier, Diệp Viễn liền ngồi lên xe của Lâm Vỹ Phong.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước cửa một tứ hợp viện vô cùng vắng vẻ yên tĩnh ở ngoại ô Giang Châu.
Trước đây, khi Diệp Viễn gặp ông cụ Lâm đó, thì cảm thấy thân phận của ông cụ Lâm rất không tầm thường.
Hôm nay khi nhìn thấy trước cửa tứ hợp viện còn có hai binh sĩ cầm súng đứng canh gác, anh liền biết, anh đoán không sai.
Địa vị nhà họ Lâm thật không tầm thường.
Dù sao gia đình bình thường, thì làm sao có binh sĩ đứng canh gác được.
Đi vào trong viện, thì thấy ông cụ Lâm đang ngồi trên ghế dưới cây ngô đồng chính giữa sân.
Đang có một thanh niên trẻ điển trai bắt mạch cho ông ta.
Trước đó Diệp Viễn thấy chú Lý và Lâm Vạn Phi ở bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, thanh niên trẻ đó liền buông cổ tay của ông cụ Lâm ra.
“Thế nào?”, ông cụ Lâm lập tức lên tiếng hỏi.
“Ông ơi, cháu thấy mạch tượng của ông bình thường, mạnh đập có lực, khí huyết dồi dào, kể cả sống hai ba mươi năm nữa cũng không vấn đề, làm sao có thể không sống nổi quá ba ngày, cháu cảm thấy chắc chắn ông bị người ta lừa rồi!”
Nói xong, ánh mắt của thanh niên trẻ này liền nhìn thẳng sang Diệp Viễn.