"Không thể nào? Đây là chiêu gì vậy?"
Cảnh tượng ấy khiến người nọ hoảng sợ.
Bốn người còn lại cũng sửng sốt.
Trong lúc mọi người đang ngây người thì đứa bé do Nguyên Anh Chi Hỏa biến thành đã xông tới trước mặt tên đã ra tay.
Nó há cái miệng nhỏ nhắn ra rồi cắn mạnh lên thanh kiếm trong tay tên kia.
Thanh kiếm ấy lập tức bị cắn nát, hóa thành vô số ánh sáng thần tính rồi bị nó há mồm nuốt chửng.
Cảnh đó lại khiến mấy người hoảng sợ không thôi.
"Thứ đó rất quỷ dị, cùng nhau ra tay đi!"
Ông lão kia cũng không dám coi khinh, quát.
Sau đó, ông ta nhanh chóng múa may thanh kiếm trong tay, lập tức có mấy luồng kiếm khí đánh về phía đứa trẻ do Nguyên Anh Chi Hỏa biến thành.
Mấy người còn lại cũng lập tức hành động, múa may trường kiếm trong tay.
Thoáng chốc cũng có mấy luồng kiếm khí sắc bén bổ về phía đứa trẻ do Nguyên Anh Chi Hỏa biến thành.
Trước mấy luồng kiếm khí khủng bố kia, đứa bé do Nguyên Anh Chi Hỏa biến thành lại chẳng hề sợ sệt, trái lại còn vô cùng phấn khích xông về phía chúng.
Mấy luồng kiếm khí kia bổ lên người đứa bé, nhưng lại chẳng hề hấn gì với nó, chỉ vang lên từng tiếng "Bụp, bụp, bụp..."
Nó vừa đón lấy đòn tấn công của mấy luồng kiếm khí kia, vừa nuốt chửng chúng.
Sau khi cắn nuốt chúng, nó có vẻ còn mạnh hơn.
Nó há miệng ra, trực tiếp nuốt chửng hết mấy luồng kiếm khí đánh lên người mình.
"Ngũ Kiếm Hợp Nhất!"
Bấy giờ, ông lão kia chợt quát.
Ông ta múa may trường kiếm trong tay, lại có một luồng kiếm khí khủng bố hơn bay ra.
Bốn người còn lại cũng ra tay.
Năm luồng kiếm khí thoáng chốc dung hợp lại với nhau thành một luồng kiếm khí càng bá đạo và tỏa ra vô vàn ánh sáng thần tính.
Sau đó, nó bổ thẳng về phía đứa bé do Nguyên Anh Chi Hỏa biến thành.
Đứa bé kia dường như cũng cảm giác được sự đáng sợ của luồng kiếm khí kia nên không tiến lên đón đỡ.
Mà hóa thành một bông sen lửa khổng lồ bao trùm lấy luồng kiếm khí kia.
"Ầm!"
Luồng kiếm khí kia bổ mạnh vào chính giữa bông hoa sen lửa, sức công phá mạnh mẽ khiến cả đóa hoa đều run lên vài cái.
Song năng lượng của luồng kiếm khí ấy cũng không biến mất, mà liên tục giãy giụa hòng thoát khỏi sự trói buộc của bông sen lửa.
Nhưng bông sen lửa lại không cho nó có cơ hội đó, chỉ thấy nó nhanh chóng co rút lại.
Thoáng chốc, nó đã hoàn toàn bao bọc lấy luồng kiếm khí kia.
Hỉnh ảnh đó khiến cho con ngươi của năm người chợt co rút lại.
Chiêu kia của họ gần như là không có đối thủ, dù là đám lão quái vật của Hoa Hạ gặp phải một kiếm kia cũng phải hết sức kiêng kỵ.
Nhưng giờ, họ lại chẳng địch nổi một ngọn lửa do một tên trẻ măng như Diệp Viễn thuận tay thi triển ra.
"Kia có thể là bảo vật nào đó của kẻ ngoại đạo ấy, đừng để ý tới nó, tấn công tên kia đi!"
Lúc này, ông lão dẫn đầu lại mở miệng quát lên.
Ông ta cảm thấy luồng Nguyên Anh Chi Hỏa kia quỷ dị như thế thì chắc chắn là một bảo vật lợi hại nào đó trên người Diệp Viễn.
Chỉ cần giết chết Diệp Viễn, đương nhiên bảo vật đó cũng sẽ mất tác dụng.
Đến lúc ấy, họ chẳng những trả thù được cho người của mình, còn có thể lấy được bảo vật trên người Diệp Viễn.
Phải công nhận rằng suy nghĩ của ông lão kia rất hiện thực.
Tiếc là, đến cả Nguyên Anh Chi Hỏa của Diệp Viễn mà ông ta cũng không địch lại, càng đừng nói đến việc đối đầu với anh.
Mấy người còn lại cũng không nói gì thêm, gần như cùng lúc múa may trường kiếm trong tay rồi nhanh chống tấn công Diệp Viễn.
Giờ phút này, Diệp Viễn vung tay lên, bông sen lửa kia lập tức thu nhỏ lại rồi trở về trong tay anh.
Ban nãy, sau khi Nguyên Anh Chi Hỏa cắn nuốt mấy luồng kiếm khí kia, rồi lại nuốt chửng luôn luồng kiếm khí do năm người kia hợp tác với nhau thi triển ra.
Vì vậy nên giờ có hơi căng.
Lúc này, không ngờ đám người kia lại chủ động tấn công mình, đương nhiên là Diệp Viễn cầu còn không được.