Khoảng một phút sau, trong thị trấn không còn một võ giả phái Bát Kỳ nước Uy nào nữa.
Tất cả đều bị Tiêu Thiên Minh đánh nát đầu.
Hiện giờ, máu tươi chảy thành sông trên mặt đất trong thị trấn.
Vô số khí huyết sát chảy ào ào vào cơ thể Tiêu Thiên Minh.
Dường như Tiêu Thiên Minh cực kỳ hưởng thụ cảm giác khí huyết sát tiến vào trong cơ thể, anh ta nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại.
Để mặc khí huyết sát nồng đậm chui vào trong người mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khí huyết sát cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ.
Tiêu Thiên Minh mở mắt ra.
Con ngươi đỏ tươi cũng đã biến mất.
Giờ khắc này, cả thị trấn lặng ngắt như tờ.
Mọi người nhìn những thi thể không đầu nằm ngổn ngang trên mặt đất, cùng với cảnh máu chảy thành sông, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Thiên Minh đã bị thay thế bởi vẻ hoảng sợ.
Giống như người trước mắt bọn họ không phải là người bọn họ sùng bái, mà là một tên ác ma tàn bạo, khát máu.
Ngay cả Tô Phi Nhi luôn thích Tiêu Thiên Minh, nhìn thi thể chất đầy mặt đất, khi cô ta nhìn về phía Tiêu Thiên Minh cũng không giấu được vẻ e sợ trong mắt.
“Là ai, là ai dám giết đệ tử của phái Bát Kỳ bọn ta!”
Đúng lúc này, một tiếng quát phẫn nộ vang lên từ phía xa.
Trong nháy mắt giọng nói ấy xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy tai mình ù đi, hệt như có tiếng sấm sét vang lên ngay bên tai mình.
Khiến bọn họ bỗng chốc mất thính giác, thậm chí một vài võ giả thực lực yếu còn chảy máu ở hai tai.
Còn có vài người ngất xỉu ngay tại chỗ vì tiếng hét giận dữ ấy.
Còn Diệp Viễn ở bên ngoài thị trấn, ngay khi giọng nói ấy vang đến chỗ mình.
Anh vung tay lên, một luồng kình khí vô hình ngăn cản âm thanh ấy lại.
“Vụt!”
Trong khoảnh khắc tiếng quát đáng sợ kia biến mất, một bóng người lao vút lại từ phía xa như một tia sáng.
Rồi đạp mạnh xuống căn nhà trước mặt Tiêu Thiên Minh.
Đó là ông lão râu tóc bạc trắng, mặc một bộ trang phục võ sĩ đã cũ.
Ngoài ra còn có một con rắn bảy đầu quấn bên hông ông ta.
Trong nháy mắt ông lão ấy xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được rõ ràng, uy thế khủng bố cực mạnh bao trùm cả thị trấn.
Khí thế ấy còn mạnh hơn của Tiêu Thiên Minh gấp mấy lần.
“Trung Tam Dã Khào, ông ta còn sống ư!”
Khi nhìn thấy ông lão đó, trên mặt Hiên Viên Dương Vũ hiện lên vẻ khó tin.
“Chú biết người kia à?”, Diệp Viễn tò mò hỏi.
Anh có thể cảm nhận được ông lão đó rất lợi hại, ít nhất cũng là người lợi hại nhất mà anh từng gặp đến nay.
Hiên Viên Dương Vũ gật đầu, nói: “Đương nhiên là biết, đó là môn chủ đời trước của phái Bát Kỳ, đồng thời cũng là ông cố của Trung Tam Dã Long!”
“Năm xưa khi nước Uy xâm chiếm Hoa Hạ quy mô lớn, ông ta cũng dẫn theo võ giả giới võ đạo nước Uy xâm lấn giới võ đạo Hoa Hạ!”
“Khi ấy giới võ đạo Hoa Hạ suy thoái, người này dẫn võ giả phái Bát Kỳ nước Uy hoành hành ngang ngược ở Hoa Hạ nhiều năm, giết không biết bao nhiêu võ giả, diệt không biết bao nhiêu môn phái! Gây ra biết bao sát nghiệt!”
Hiên Viên Dương Vũ tạm dừng giây lát rồi nói tiếp.
“Sau đó, nhờ người ở vùng đất Hư Vô của Hoa Hạ trả giá đắt mới có được vài cường giả cảnh giới Tiên Thiên Võ Đế, nhờ thế mới có thể tiêu diệt kẻ địch!”
“Cũng bởi nguyên nhân ấy, võ giả nước Uy không còn lãnh tụ, võ giả Hoa Hạ mới tích cực phản kháng, có thế mới đuổi được toàn bộ võ giả nước Uy ra khỏi địa bàn Hoa Hạ!”
“Tôi nghe ông cụ ở nhà nói, năm đó Trung Tam Dã Khào đã chết rồi, tại sao bây giờ người này vẫn còn sống?”
“Lúc đó ông ta đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Võ Đế, nhiều năm trôi qua e rằng ông ta đã lên đến cảnh giới Bán Vương rồi!”
“Một cường giả nước Uy cảnh giới Bán Vương xuất hiện ở Hoa Hạ, hiện nay cao thủ ở vùng đất Hư Vô không thể vào phàm trần, đây không phải tin tốt cho giới võ đạo Hoa Hạ!”
Hiên Viên Dương Vũ nói với vẻ lo lắng.