"Không thể nào. Hôm qua có người bỏ ra một tỷ để mua những viên đá quý này, sao chúng có thể vô giá trị được?"
"Sao, anh không tin lời tôi nói sao?", Hoa Đình Văn tỏ vẻ không vui nói.
Người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Tôi không dám, ông Hoa, tôi chỉ bất ngờ không thể tiếp nhận sự thật này!"
Quả thực không ai có thể tiếp nhận chuyện này, rõ ràng ngày hôm qua có người nói bỏ ra một tỷ để mua những viên đá quý này.
Nhưng hôm nay Hoa Đình Văn lại nói mấy viên đá quý này chẳng có giá trị bao nhiêu tiền.
Chuyện lớn thế này thật sự quá khó để cho người ta có thể tiếp nhận.
Người đàn ông trung niên vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp: "Ông Hoa, vậy thì viên đá quý này có giá trị bao nhiêu?"
Sau khi giả vờ suy nghĩ một chút, Hoa Đình Văn mới thản nhiên nói: "Mặc dù giá trị không lớn, nhưng mấy thứ này trong điều kiện đặc biệt thì cũng có một chút ít công hiệu của đã quý. Giữ chúng bên người có thể cường thân kiện thể, bình tĩnh tinh thần!"
“Vậy là cũng có giá trị đôi chút. Chắc là mỗi viên cũng có giá vài triệu đúng không?”
"Mấy triệu?"
Mức giá này khiến cho sắc mặt của người đàn ông trung niên nhất thời tối sầm lại.
Toàn thân ông ta như cạn kiệt sức lực, đột nhiên trở nên vô cùng uể oải.
Trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng hối hận tại sao hôm qua lại không bán quách những thứ này đi.
"Như vậy đi, tôi khá thích những viên đá này, mỗi viên tôi trả cho anh 10 triệu, anh bán những viên đá này cho tôi! Tôi sẽ mua chúng!", Hoa Đình Văn lại nói.
Hoa Đình Văn nhất định phải có được chúng.
Hoa Đình Văn chủ động muốn mua khiến người đàn ông trung niên có chút khó xử, ông ta còn đang quyết định đi tìm người ngày hôm qua để xem người đó còn muốn mua số đá quý này với giá gốc hay không.
Dù sao ông ta cũng là thương nhân, cái giá mà Hoa Đình Văn đưa ra thực sự quá thấp.
"Ông Hoa, thật ngại quá, tôi không muốn bán nữa!"
Bản thân Hoa Đình Văn biết người đàn ông trung niên đang nghĩ gì, ông ta lại mỉm cười nói.
"Anh tốt nhất vẫn nên bán cho tôi đi. Cái giá của tôi đưa ra đã là cao nhất rồi, nếu không thì sẽ không có ai muốn mua những thứ này đâu!"
Nói xong, Hoa Đình Văn liếc nhìn mọi người xung quanh, xung quanh cũng có vài người đang chuẩn bị lên tiếng muốn mua những viên đá kia.
Bọn họ nghe được lời nói có chút uy hiếp của Hoa Đình Văn cùng ánh mắt của ông ta nên đều lập tức cúi đầu.
Không ai dám tranh giành những thứ này với Hoa Đình Văn.
Sắc mặt người đàn ông trung niên lại thay đổi, tất nhiên ông ta hiểu được ý của Hoa Đình Văn.
Nếu như ông ta không bán cho Hoa Đình Văn tức là ông ta đắc tội với Hoa Đình Văn. Bản thân là một người buôn bán đá quý, ông ta biết nếu đắc tội Hoa Đình Văn thì sau này có lẽ sẽ không thể tiếp tục kinh doanh trong ngành này được nữa.
Nhưng nếu như bán với giá 10 triệu cho Hoa Đình Văn thì người đàn ông trung niên lại cảm thấy mình chịu lỗ quá nhiều.
Ngay trong lúc người đàn ông trung niên đang vô cùng khó xử.
"Tôi trả giá 50 triệu, hãy bán chúng cho tôi".
Thanh âm đột ngột vang lên khiến khuôn mặt tươi cười của Hoa Đình Văn lập tức cứng đờ.
Những người xung quanh cũng ngay lập tức quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, muốn nhìn cho rõ xem rốt cuộc là ai to gan lớn mật như vậy, dám đến đây cướp đồ từ tay Hoa Đình Văn.
Dường như tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Viễn.
Tất nhiên, Diệp Viễn chính là người vừa mới lên tiếng.
Anh cũng quyết phải lấy bằng được số đá này.
Hơn nữa, lúc nãy anh thấy Hoa Đình Văn nhất định đã biết được lai lịch của những viên đá này nhưng lại cố tình che giấu công hiệu của chúng.
Ông ta còn nói với người đàn ông trung niên rằng những viên đá này chỉ là những viên đá tầm thường, chỉ đáng để ông ta bỏ ra 10 triệu để mua.
Tất nhiên, Diệp Viễn sẽ không để cho Hoa Đình Văn đạt được mục đích của mình.
Nhưng anh cũng sẽ không tiết lộ công hiệu thực sự của những viên đá quý này.
Cho nên anh mới cộng thêm 40 triệu vào cái giá mà Hoa Đình Văn đưa ra.