Không ngờ Diệp Viễn năm lần bảy lượt coi thường ông ta, còn dám đánh công chúa nhà họ Tiêu ngay trước mặt mình.
“Nhóc con, mày chết đi!”
Lão tổ nhà họ Tôn quát một tiếng, ông ta cong ngón tay bắn ra, một ngọn lửa màu vàng từ ngón tay bay đến, mang theo nhiệt độ kinh khủng, bay về phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy lão tổ nhà họ Tôn vừa ra tay liền dùng lửa nội khí, tất cả mọi người đều khẽ lắc đầu.
“Ầm!”
Một giây tiếp theo, lửa nội khí kia đánh vào người Diệp Viễn, trong nháy mắt liền nổi lên ngọn lửa cháy hừng hực, hoàn toàn bao lấy cơ thể anh.
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến đám người Thẩm Tư Phàm, Phạm Thống và Liễu Khánh Phi tuyệt vọng.
Quả nhiên, Diệp Viễn không phải đối thủ của những người này.
Chỉ là vừa đối mặt liền bị người ta giết chết trong nháy mắt.
“Aiz!”
Liễu Hạo Long thở dài đầy bi thương, một người vừa mới quật khởi, tương lai có thể sẽ vượt qua yêu nghiệt Tiêu Thiên Minhh, vậy mà lại chết như thế.
Ngay khi mọi người cho rằng Diệp Viễn đã chết.
Ngọn lửa hừng hực kia đột nhiên truyền ra một giọng nói khinh thường.
“Ngọn lửa nội khí của Võ Vương đỉnh phong chỉ có hiệu quả nhỏ như vậy thôi sao?”
Tiếng nói vừa dứt, ngọn lửa hừng hực cháy trong nháy mắt liền bị dập tắt.
Mà Diệp Viễn vẫn hoàn hảo đứng tại chỗ không chút tổn hao gì, ngay cả một sợi tóc cũng không thiếu.
Vừa rồi sở dĩ anh để lửa nội khí của lão tổ nhà họ Tôn bao lấy mình.
Chính là vì anh muốn thử cường độ thân xác của mình, có thể trải qua công kích lửa nội khí của võ giả Võ Vương đỉnh phong được hay không.
Đáng tiếc, lửa nội khí của lão tổ nhà họ Tôn này ngay cả bình phong che chở cơ thể anh còn không phá được, chứ đừng nói đến cơ thể anh bị thương.
“Sao có thể?”
Lúc này, lão tổ nhà họ Tôn mặt đầy nghi ngờ và khiếp sợ, ngọn lửa nội khí của ông ta bao hàm 3/10 nội khí.
Dù cường giả Võ Vương sơ kỳ gặp phải cũng sẽ bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt không còn thừa mảnh nào.
Nhưng bây giờ, một thanh niên trẻ tuổi Diệp Viễn lại bình an vô sự sau khi trải qua hơn một phút.
Mà đám người tại chỗ cũng ngẩn ra, vốn tưởng rằng Diệp Viễn chết chắc rồi, không ngờ lại có kết quả như vậy.
“Cậu Diệp, cậu không sao chứ?”
Đám người Liễu Hạo Long vừa mừng vừa sợ.
“Chỉ dựa vào đám rác rưởi này mà muốn giết tôi, đúng là nực cười!”, Diệp Viễn khinh thường nói.
Mọi người nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, đặc biệt là lão tổ nhà họ Tôn.
Một cường giả cảnh giới Võ Vương đỉnh phong lúc này lại bị một thanh niên hậu bối mắng là rác rưởi, điều này khiến mặt mũi của ông ta không biết giấu đi đâu.