"Ầm, ầm, ầm..."
Mấy luồng kiếm khí đánh thẳng lên người Diệp Viễn.
Nhưng anh vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, cơ thể chẳng hề xê dịch.
Kiếm khí kia giống như gãi ngứa cho anh, đến cả quần áo cũng không rách tý nào.
"Đại sư chuyên luyện kim thân của Hoa Hạ?"
Ông lão thấy Diệp Viễn trực tiếp dùng cơ thể đỡ mấy luồng kiếm khí kia thì mặt mày toát ra vẻ nghiêm trọng.
Có thể nói là ông ta cực kỳ hiểu biết nền võ đạo Hoa Hạ.
Ông ta biết ngoài võ giả ra thì Hoa Hạ vẫn còn có một số võ giả không thể tu luyện nội khí, chuyên tu luyện cơ thể.
Giờ thấy cơ thể Diệp Viễn mạnh mẽ như thế, ông ta biết anh chắc chắn là đại sư chuyên tu luyện cơ thể.
"Ngũ Kiếm Hợp Nhất! Tôi không tin cơ thể có thể mạnh cỡ nào!"
Ông lão quát, sau đó lại múa may trường kiếm trong tay.
Bốn người khác cũng vung kiếm lên.
Lại có mấy luồng kiếm khí sắc bén hợp làm một bổ thẳng về phía Diệp Viễn.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí kia chém mạnh lên người Diệp Viễn.
Nhưng vẫn chẳng gây được chút sát thương nào cho anh.
"Mấy người chỉ có chút sức ấy thôi hả? Gãi ngứa cho tôi đấy à?"
Giọng nói đầy khinh bỉ của Diệp Viễn khiến năm người kia lập tức biến sắc.
"Đúng là một đại sư chuyên luyện kim thân mạnh!"
Ông lão dẫn đầu đầy mặt nghiêm túc nói.
Trước đây, ông ta cũng từng gặp rất nhiều đại sư chuyện luyện kim thân của Hoa Hạ, vả lại còn có rất nhiều người đã chết trong tay ông ta.
Nhưng chưa ai có thể sánh nổi với Diệp Viễn.
Mức độ cứng rắn của cơ thể Diệp Viễn quả thật có thể so với mai rùa.
"Thánh Tài Chi Kiếm!"
Ông lão lại hét lên, miệng lập tức ngâm xướng.
Bốn người còn lại đồng loạt ngâm nga niệm chú.
Khi họ bắt đầu niệm chú, quầng sáng bao phủ xung quanh người họ lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Vô số ánh sáng thánh khiết rọi xuống rồi không ngừng tụ tập đến thanh kiếm trên tay họ.
Chỉ thoáng chốc, trên kiếm của mỗi người đã ngưng tụ một luồng ánh sáng tràn ngập khí tức thánh khiết.
"Ngũ Kiếm Hợp Nhất!"
Ông lão dẫn đầu lại hét lên.
Năm thanh kiếm đồng loạt bổ xuống.
Ánh sáng thần thánh trên thân kiếm lập tức bắn thẳng ra.
Năm luồng ánh sáng thoáng chốc dung hợp thành một quả cầu năng lượng sáng chói, cuốn theo khí tức như có thể hủy diệt tất cả mọi thứ phóng thẳng về phía Diệp Viễn.
Trước quả cầu năng lượng đó, Diệp Viễn vẫn bình chân như vại đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
"Ầm!"
Quả cầu năng lượng kia nện thẳng lên người anh.
Nó tựa như vụ nổ đạn hạt nhân.
Toàn bộ bãi tha ma lại tỏa ra một ánh sáng chói mắt chiếu rọi khắp không trung sáng như ban ngày.
Vô số năng lượng khủng bố càn quét ra xung quanh, nơi nó đi ngang qua, cây cối hoa cỏ đều bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.
Nơi này giống như vừa trải qua một đợt nã pháo, hoàn toàn trở thành một vùng đất cằn cỗi sỏi đá.
"Hừ, lần này xem cậu né kiểu gì!"
Ông lão dẫn đầu khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
Dù là đám lão quái vật khủng bố của Hoa Hạ gặp phải chiêu này thì cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Tuy một đại sư chuyên luyện kim thân như Diệp Viễn có cường độ cơ thể rất khủng bố, nhưng gặp chiêu này thì cũng chỉ có một kết quả đó là chết!
Song, nụ cười của ông lão dẫn đầu còn chưa duy trì được một giây đã hoàn toàn cứng đờ.
Bởi vì lúc này, trong luồng ánh sáng chói mắt kia bỗng truyền ra giọng nói đầy khinh bỉ của Diệp Viễn.
"Xem ra các người vẫn chưa ăn cơm, không thì đã chẳng có chút sức đó nhỉ?"
Chỉ thấy ánh sáng kia biến mất, song Diệp Viễn vẫn thong dong đứng đó.
Trên người hoàn hảo không chút sứt mẻ, đến cả tóc cũng chẳng rớt sợi nào.
"Không... Không thể nào?"
Lúc này, năm người đều sững sờ tại chỗ.
Tất cả đều ngơ ngác nhìn Diệp Viễn.
Bọn họ không tài nào tin nổi vào cảnh tượng trước mắt, một người trẻ tuổi như Diệp Viễn thế mà lại dùng cơ thể đỡ lấy một đòn của cả năm Sí Thiên Sứ có cảnh giới ngang ngửa với cao thủ vượt qua lôi kiếp Võ Đế trong giới võ đạo Hoa Hạ.
Vả lại còn chẳng sứt mẻ chút nào?
Sao có thể thế được?