Sau khi hai người được đẩy ảnh ra khỏi phạm vi của làn sương độc, những người còn lại lập tức lao ra ngoài theo khe hở.
Khi tất cả mọi người xông ra khỏi phạm vi bao phủ của sương độc, Kiếm Vô Nhai đang chuẩn bị xông ra ngoài.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa di chuyển, toàn bộ cơ thể của anh ta nhanh chóng lùi lại một bước.
Một bóng đen vụt qua trước mặt anh ta.
Đó là con rắn độc màu đen quấn quanh thắt lưng của người dẫn đầu kia.
Sau khi con rắn đen tấn công thất bại, nó lập tức chui vào bãi cát trong sa mạc.
Bởi vì lần trì hoãn này, làn sương độc vừa bị kiếm của Kiếm Vô Nhai xé ra cũng lần nữa khép lại.
Mà bên ngoài sương độc.
Hiên Viên Dương Vũ cũng đang chiến đấu với Trúc Tam Độc.
Lúc đầu, Hiên Viên Dương Vũ dựa vào chút linh khí Thiên Địa cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với ba người kia.
Nhưng chưa tới mười chiêu, linh khí Thiên Địa trong cơ thể ông ta đã hoàn toàn cạn kiệt.
Cả người lập tức bị ba người kia đánh cho liên tiếp lui về phía sau, máu đỏ tươi không ngừng tràn ra từ trong miệng.
Sau khi đánh lui Hiên Viên Dương Vũ, ba người không tiếp tục tiến lên mà khinh thường nhìn ông ta đã nửa quỳ trên mặt đất, nói.
"Hiên Viên Dương Vũ, hiện tại ông còn có biện pháp nào khác sao?"
Hiên Viên Dương Vũ cười khổ một tiếng.
Đến thời khắc này, ông ta thật sự là nước cạn đá mòn, không còn thủ đoạn nào khác.
Khó khăn quay đầu lại, ông ta nhìn thấy đám người Hiên Viên Thừa Thiên còn đang điên cuồng tiêu diệt những con rắn độc kia, rất nhiều người không ngừng ngã xuống, ông ta lại cười khổ một tiếng.
"Cho dù hôm nay tôi có chết, cũng muốn kéo theo người đệm lưng!"
Sau đó, Hiên Viên Dương Vũ từ trong ngực lấy ra một viên đan dược màu đen.
Tuy nhiên, đúng lúc Hiên Viên Dương Vũ chuẩn bị nuốt viên đan dược màu đen đó.
Lại truyền đến giọng nói khinh thường của người dẫn đầu Trúc Tam Độc.
"Hừ, muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy!"
Người kia vừa dứt lời, một luồng năng lượng đánh tới, đan dược trong tay Hiên Viên Dương Vũ vô lực rơi xuống cát.
Giây tiếp theo, một tấm Phù Triện màu đen xuất hiện trong tay ba người Trúc Tam Độc.
Chỉ thấy ba người kia đồng thời niệm chú, sau đó ba tấm Phù Triện nhanh chóng bay lên từ trong tay bọn họ.
Sau đó nó dừng lại trên đỉnh đầu Hiên Viên Dương Vũ.
Theo tiếng niệm chú của bà người không ngừng vang lên.
Ba sợi tơ màu đen đột nhiên bay xuống từ ba tấm Phù Triện, quấn quanh người Hiên Viên Dương Vũ.
"A!"
Bị sợi tơ màu đen quấn quanh, trong miệng Hiên Viên Dương Vũ bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đồng thời đầu óc của ông ta cũng bắt đầu trở nên hỗn độn, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Nhưng đúng lúc ý thức của Hiên Viên Dương Vũ sắp hoàn toàn biến mất.
"Này! Rác thải từ đâu đến dám cả gan đụng vào người Hoa Hạ tôi!"
Một tiếng hét lớn đột nhiên phát ra từ phía sau.
Âm thanh đột ngột này giống như sấm sét, lập tức đánh thức Hiên Viên Dương Vũ đang sắp đắm chìm.
Cũng khiến cho Trúc Tam Độc đang tập trung niệm chú phải giật mình.
Đột nhiên bị quấy rầy khiến ba người suýt nữa mất quyền khống chế Phù Triện.
Lúc này, một bóng người nhanh chóng đi tới phía sau ba người.
Bóng người này không ai khác chính là anh Khánh.
Anh Khánh và những người khác đi theo Diệp Viễn, truy lùng theo dấu chân trên mặt đất một lúc lâu, lúc này mới lần theo đến đây.
Vừa tới ở đây đã nhìn thấy đám người Trúc Tam Độc đang làm hại Hiên Viên Dương Vũ.
Điều này khiến anh Khánh vốn đang nóng lòng muốn lấy lại thể diện trước mặt Diệp Viễn rất hưng phấn.
Không cần suy nghĩ, anh ta hét lớn một tiếng, ngay lập tức tấn công Trúc Tam Độc.
Đột nhiên nhìn thấy Diệp Viễn và những người khác xuất hiện, ba người Trúc Tam Độc cũng giật mình kêu lên.
Nhưng khi nhìn thấy đám người Diệp Viễn, ngoại trừ anh Khánh đang tấn công về phía bọn họ, trên người những người khác cũng không có chút nội khí nào dao động, đều là người bình thường.
Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà anh Khánh mặc dù là người tu võ, trong mắt bọn họ lại chỉ là con sâu cái kiến, một thứ rác rưởi không thể rác rưởi hơn mà thôi.
Nhưng bây giờ con kiến này lại chủ động tấn công bọn họ.
Hơn nữa một tiếng quát lớn đột ngột vừa rồi của anh Khánh suýt nữa khiến bọn họ mất đi quyền khống chế Phù Triện, khiến kế hoạch khống chế Hiên Viên Dương Vũ của bọn họ suýt nữa bị ảnh hưởng.
Điều này cũng khiến nỗi căm hận của bọn họ đối với anh Khánh lên đến đỉnh điểm.
"Đi chết đi!"
Một người trong họ quát lớn một tiếng, một kình khí đáng sợ đánh mạnh về phía anh Khánh.
Anh Khánh là một người tu võ ở cảnh giới Tông Sư.
Làm sao anh ta có thể là đối thủ của những cường giả đáng sợ có thể đánh một trận với Hiên Viên Dương Vũ.
Khi anh Khánh cảm nhận được sát ý đáng sợ phía trên kình khí đang đánh tới, sắc mặt của anh ta đột nhiên biến đổi.
Anh ta muốn rút lui trước, nhưng điều khiến anh ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng là phía sau dường như có một luồng lực lượng mạnh mẽ, vậy mà trực tiếp đẩy anh ta về phía kình khí đáng sợ kia.
Mắt thấy sắp đụng vào kình khí đó, trong lòng anh Khánh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mình chết chắc rồi.
"Bùm!"
Lập tức, kình khí ngang ngược đó đánh mạnh vào trên người anh Khánh.
Chỉ là điều khiến anh Khánh cảm thấy vô cùng khó tin chính là.
Kình khí đó không làm hại gì đến anh ta.
"Bùm!"
Trong lúc anh Khánh ngây người, cơ thể anh ta đã bị đẩy lên bởi một luồng lực lượng mạnh mẽ từ phía sau lưng, đâm mạnh vào ba người kia.
Cú va chạm mạnh trực tiếp hất văng ba người ra xa.
Trong khoảnh khắc ba người bị đánh bay, bà tấm Phù Triện bao phủ trên đỉnh đầu Hiên Viên Dương Vũ cũng lập tức mất đi khống chế, vô lực rơi xuống mặt đất.