Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thì ra là vậy!"

Diệp Viễn hơi gật đầu rồi nói.

"Nếu mày không muốn ở lại đây thì đi theo tao rời khỏi nơi này đi!"

Con giao xà đen nhỏ nhất thời kích động leo lên vai của Diệp Viễn.

Hiện tại nó đang chuẩn bị rời đi cùng anh, vậy thì không thể giữ lại Tiên Linh Ngọc Nhũ ở chỗ này.

Nhưng nhiều Tiên Linh Ngọc Nhũ như vậy, Diệp Viễn căn bản không mang theo được, quả thực có chút làm khó cho anh.

"A a!"

Nhưng lúc này, con giao xà đen nhỏ trên vai Diệp Viễn lại phát ra một âm thanh khác.

Trong trí óc cũng phát ra một tin tức.

Diệp Viễn lập tức nhìn về phía mà con giao xà đen ở lúc trước.

Điều khiến Diệp Viễn cảm thấy kinh ngạc chính là nơi đó có một chiếc nhẫn hình tròn màu đen.

Thông qua ý thức của con giao xà đen nhỏ, Diệp Viễn biết được chiếc nhẫn này là do vị cao nhân lúc trước để lại.

Hơn nữa, cả một hồ Tiên Linh Ngọc Nhũ cũng được vị cao nhân kia dùng chiếc nhẫn này mang đến.

Biết được tin tức này, Diệp Viễn cũng cảm thấy rất khiếp sợ.

"Chẳng lẽ thứ này chính là chiếc nhẫn không gian trong truyền thuyết sao?"

Diệp Viễn nghĩ đến một chiếc nhẫn chứa vật thần kỳ được ghi chép trong truyền thừa Quỷ Môn.

Chiếc nhẫn không gian.

Nghĩ đến đây, anh vội vàng bước tới cầm chiếc nhẫn kia lên.

Vừa cầm trên tay đã phát hiện dấu vết thần thức ban đầu trên đó đã biến mất.

Sau đó, Diệp Viễn khắc thần thức của bản thân lên chiếc nhẫn không gian.

Khi Diệp Viễn vừa khắc dấu vết thần thức của mình lên chiếc nhẫn thì anh có thể cảm nhận được rõ ràng thứ này quả thực là một chiếc nhẫn không gian.

Bởi vì bên trong chiếc nhẫn này thực sự có một không gian rộng hơn hai mươi mét vuông.

Hơn nữa còn có một số thứ đang được đặt trong không gian rộng hơn hai mươi mét vuông này.

Trong đầu Diệp Viễn vừa suy nghĩ một chút, tất cả mọi thứ trong chiếc nhẫn không gian đều hiện ra trên mặt đất trước mặt.

Những thứ này là mấy quyển sách cổ xưa đầy dấu vết của thời gian, một vài miếng địa linh thạch, còn có một số tài liệu đặc biệt, cùng với một ít dược thảo.

Diệp Viễn cầm một quyển sách cổ lên, phát hiện bản thân không thể biết được phần lớn chữ trong đó.

Tuy nhiên, từ một số từ ngữ quen thuộc, anh đoán được rằng quyển sách này có thể là một quyển sách viết về luyện chế vũ khí.

Sau đó, Diệp Viễn lại lật xem những quyển sách khác. Tất cả đều giống vậy, anh đều không nhận ra phần lớn những chữ viết trong các quyển sách.

Tuy nhiên, từ một số từ quen thuộc có thể đoán được những quyển sách này có liên quan tới luyện đan, trận pháp, cùng với những quyển sách ghi chép lại một số loại thảo dược đặc biệt và kho báu trời đất.

Sau đó, Diệp Viễn lại nhìn những tài liệu cùng dược thảo kia, nhưng thật đáng tiếc, anh căn bản không nhận ra chúng.

Tuy nhiên, những thứ do vị cao nhân kia mang đến, anh nghĩ chúng đều vô cùng quý giá.

Sau đó, Diệp Viễn thu hồi tất cả mọi thứ vào trong chiếc nhẫn không gian, định quay trở về nhờ vị tiền bối trong quán bar của chị Thanh xem xét giúp mình.

Có chiếc nhẫn không gian, Diệp Viễn đương nhiên không còn lo lắng không biết nên xử lý Tiên Linh Ngọc Nhũ như thế nào nữa.

Suy nghĩ một chút, tất cả những Tiên Linh Ngọc Nhũ đều bị thu vào trong chiếc nhẫn không gian.

Sau khi Tiên Linh Ngọc Nhũ đều được Diệp Viễn thu vào trong chiếc nhẫn không gian thì Diệp Viễn kinh ngạc phát hiện ra dưới ao thực ra còn có mấy khối địa linh thạch.

Không chút do dự, anh tiện tay lấy mấy khối địa linh thạch kia bỏ vào trong chiếc nhẫn không gian.

Sau đó, ánh mắt của Diệp Viễn lại nhìn về phía những viên dạ minh châu sáng ngời trên đỉnh phòng đá.

"Dù sao nơi này cũng vô dụng rồi, chi bằng cứ dứt khoát lấy hết toàn bộ những thứ này đi đi".

Nói xong, Diệp Viễn lại tâm niệm một lần nữa, toàn bộ dạ minh châu đều được thu vào trong chiếc nhẫn không gian.

Sau khi những viên dạ minh châu được Diệp Viễn thu hồi vào trong chiếc nhẫn không gian, toàn bộ phòng đá bắt đầu rung chuyển kịch liệt.

"Bùm!"

Một giây kế tiếp, những tảng đá trên đỉnh chiếc hang lần lượt rơi xuống, vô số cát vàng đổ xuống.

Mà Diệp Viễn cũng nhìn chuẩn thời cơ, cả người giống như một tia chớp, dọc theo vị trí những tảng đá kia rơi xuống mà phóng ra ngoài.

Ước chừng đi qua cát vàng vài giây, bóng người của Diệp Viễn cuối cùng cũng xuất hiện trên sa mạc Long Lĩnh.

Vào lúc này đã là ban đêm.

Trăng sáng treo cao trên bầu trời những vì sao điểm xuyến trên đó.

Toàn bộ sa mạc Long Lĩnh hoàn toàn tĩnh mịch, nhiệt độ cũng thấp đến đáng sợ.

"Không ngờ đã ở lại lâu như vậy!"

Ngay khi Diệp Viễn chuẩn bị đi tìm đám người Hiên Viên Dương Vũ thì lại nghe được phía trước cách đó không xa có một tiếng thét chói tai vang lên.

Cùng với một tiếng sói tru chói tai.

Âm thanh đột ngột xuất hiện vô cùng chói tai trong sa mạc trống rỗng và yên tĩnh này.

Diệp Viễn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bóng người chuyển động, nhanh chóng di chuyển về chỗ chó sói vừa cất tiếng tru.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK