Nếu để anh đột phá thành công thì tất nhiên ba người họ không phải là đối thủ của anh nữa.
Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo đều giật mình, hai người không hề có chút do dự nào.
Cùng Cổ Thông Thiên nhanh chóng tấn công về phía Diệp Viễn.
Nhưng cùng lúc đó, Diệp Viễn đột nhiên mở mắt, trên người cũng bùng lên một luồng hơi thở mạnh mẽ không cách nào ở được, càn quét khắp nơi.
Sắc mặt Cổ Thông Thiên chợt tái, nhanh chóng thu tay lại không chút suy nghĩ, lùi về phía sau.
Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được rất rõ, hơi thở mạnh mẽ bùng lên từ người Diệp Viễn không phải là thứ mà ông ta có thể gánh chịu nổi.
Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo cũng tái mặt, hai người cũng không nấn ná lâu.
Khi Cổ Thông Thiên lùi lại thì bọn họ cũng đồng thời rút lui.
“Chuyện gì thế này?”
Các võ giả ở đó không thể nhìn thấy tình hình dưới hố nên không rõ chuyện gì đang xảy ra, tại sao sắc mặt ba người Cổ Thông Thiên lại thay đổi, nhanh chóng lùi lại phía sau như thế.
Một giây sau đó, bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ ràng, dưới hố sâu đó có một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ càn quét tới.
Họ đều cảm nhận được nếu như mình bị hơi thở đó quét trúng thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
“Mau chạy đi!”
Không biết ai đã hét lên một câu, các võ giả như phát điên nhanh chóng chạy đi thật xa.
Nhưng tốc độ bọn họ quá chậm, mới chạy chưa được mười mét thì hơi thở khủng bố kia đã đuổi tới bước chân bọn họ.
Khi bọn họ nghĩ rằng mình sẽ chết không còn gì để nghi ngờ, thì hơi thở điên cuồng càn quét tới.
Sắp chạm đến bọn họ lại chợt biến mất vô tung vô ảnh.
“Phụt!”
Lúc này, đột nhiên có ba tiếng kêu rên vang lên.
Mọi người quay đầu lại, thấy được ba người Cổ Thông Thiên, Trung Tam Dã Tường và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo chạy xa nhất đồng thời phun ra một ngụm máu lớn, ngã lăn dưới đất.
Một giây sau, bọn họ phát hiện Diệp Viễn đã xuất hiện trước mặt ba người họ.
“Các vị đang đòi giết tôi cơ mà? Sao lại chạy ra đây thế này?”
Diệp Viễn từ trên cao nhìn xuống ba người ngã dưới đất, khóe miệng cong cong nụ cười mỉa mai.
Bấy giờ cả ba người đều bị thương khá nặng.
Lẽ ra với thực lực của bọn họ thì hoàn toàn không thể ngăn cản được thứ hơi thở mạnh mẽ toát ra khi Diệp Viễn đột phá.
Nhưng ở một giây cuối cùng, Diệp Viễn đã đánh tan luồng hơi thở đó nên chỉ khiến ba người họ bị thương, chứ không lấy mạng họ.
Vì Diệp Viễn cảm thấy ba người này đồng thời khiêu chiến mình vì thứ âm mưu gì đó không thể để lộ ra ngoài.
Khóe miệng bọn họ đầy máu, sắc mắc khó coi đến cùng cực.
Trước kia, bọn họ đều là những nhân vật danh chấn giới võ đạo.
Nhưng giờ phút này lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt như Diệp Viễn dẫm nát dưới chân.
“Ranh con, cậu đừng có mà ngông cuồng, có giỏi thì chúng ta tái chiến”.
Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo có chút khó chịu.
“Được thôi, như những gì ông muốn!”
Bấy giờ Diệp Viễn vừa mới đột phá, cũng muốn thử xem thực lực của mình đã lên đến đâu rồi.