Nhưng mặt Kiếm Vô Nhai lại lạnh băng, bóng dáng lại biến mất môt lần nữa.
Lại là một kiếm tấn công thẳng về phía kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ.
Nhưng lại một lân nữa bị tránh được.
Trong 10 phút tiếp sau đó, trên cã quãng trường rộng lớn, đ’êu là bóng dáng cúa Kiếm Vô Nhai.
Đứng ở phía xa nhìn lại trông như thế có cà trăm cá nghìn Kiếm Vô Nhai đang cùng lúc tấn công kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ.
Nhưng dù là như thế, lại không có kiếm nào đánh trúng người của kẻ mạnh nọ.
Chẳng qua, thời gian dần trôi qua, kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ kia đã càm thấy bực bội đến đình điểm.
Lúc gã ta bị Kiếm Vô Nhai tấn công cũng nhiều lần phàn đòn, muốn giải quyết gọn Kiếm Vô Nhai, nhưng cái khiến gã ta bực bội là, tốc độ của Kiếm Vô Nhai quá nhanh.
Kiếm Vô Nhai không thể đánh trúng gã ta, nhưng gã ta cũng đồng thời không thể chạm được đến Kiếm Vô Nhai.
Do đó, đôi bên cứ kéo dài trạng thái như vậy.
Kiếm Vô Nhai hiếu rất rõ thực lực của bản thân mình, anh ta tự biết không thể giết được kẻ mạnh cảnh giới tương đương với Võ Thánh hậu kỳ của đoàn hiệp sĩ kia.
Do vậy, anh ta liền lợi dụng ưu thế tốc độ của mình, không ngừng tấn công người này, khiến người này không thể ra tay phán đòn.
Nguyên nhân anh ta làm vậy, ngoài việc tự bào đàm an toàn cho mình ra, còn muốn kéo dài thêm một chút thời gian cho Diệp Viễn.
Thấy Kiếm Vô Nhai lại có thể cầm chân được kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ này đến hơn 10 phút, hơn nữa hai người ai cũng không làm gì được ai.
Khiến cho đám võ giả vẫn còn sống sót đều giật mình sợ hãi vì sức mạnh của Kiếm Vô Nhai.
Nhất là ông lão nhà họ Tiêu.
Ông ta hiểu rất rõ, kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ kia, khả năng sức mạnh phải ở mức tương đương với cành giới Võ Thánh của nước Hoa Hạ.
Mà sức mạnh của Kiếm Thiên Nhai chỉ mới ở mức Võ Hoàng đỉnh phong, vậy mà lại có thể giữ chân được một kẻ mạnh cao hơn anh ta hắn một cành giới.
“Thiên phú của Kiếm Vô Nhai này lại có thể nghịch thiên đến vậy, so với Thiên Minh có lẽ cũng không kém hơn là bao!”
“Nếu như cho anh ta thêm một khoảng thời gian nữa đế trưởng thành thì Thiên Minh sẽ lại có thêm một đối thủ ngang ngửa nữa”.
“Xem ra, phải nhân cơ hội tiêu diệt người này!”
Sức mạnh của Kiếm Vô Nhai và thiên phú yêu nghiệt cỡ này khiến cho ông lão của nhà họ Tiêu nối lên sát ý đối với Kiếm Vô Nhai.
Đúng vào lúc khi ông lão nhà họ Tiêu còn đang do dự có nên ra tay hay không, thì cũng là lúc kẻ mạnh của đoàn liên hợp hiệp sĩ quyết định trừ khử Kiếm Vô Nhai.
“Ting!”
Bên trong sân đột nhiên truyền ra một tiếng động.
Sau đó mọi người liền nhìn thấy cơ thể của ké mạnh kia bỗng nhiên lùi lại một bước.
Trên cần cổ cúa ông ta xuất hiện một vệt máu mờ mờ, có một dòng máu rì ra.
Mà Kiếm Vô Nhau lúc này cuối cùng cũng dừng lại, anh ta lúc này sắc mặt trắng bệch.
Lúc nãy tẩn công liên tục cũng khiến cho anh ấy tiêu hao hết sạch nội khí của mình.
Chầng qua, điều khiến anh ta cảm thấy được an ủi là, anh ta đã thành công giữ chân được người ngày mười mấy phút.
Đồng thời, còn làm cho người này bị thương.
Mặc dù chút thương tích kia chẳng đáng là gì.
Nhưng Kiếm Vô Nhai đã rất hài lòng, bởi vì cánh giới của anh ta còn kém người này hắn một bậc.
Lấy thực lực kém hẳn một cánh giới đế giữ chân gã ta hơn mười phút, đồng thời làm đối phương bị thương.
Thử hỏi, trong cả giới võ đạo cùa nước Hoa Hạ này có mấy người có thể làm được.
Lại thêm, cuộc chiến đấu vượt cấp ngày hôm nay, cũng khiến cho Kiếm Vô Nhai càng có lòng tin hơn với kiếm pháp của mình.
Anh ta ước chùng, chì cần cảnh giới có thể đột phá được đến Võ Thánh, thì có lẽ một kiếm đã đủ đế giết chết ngay kẻ mạnh này.
Lúc này, chi thấy kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ kia vươn tay lên chạm vào cần cổ trắng nõn của mình.
Ngón tay khẽ miết nhẹ lên c‘ân cố, sau đó nhìn thấy ngón tay mình dính máu đỏ tươi thì trong đáy mắt lóe lên sát ý.
Ánh mắt nhìn về phía Kiếm Vô Nhai cũng mang đầy vẻ hung ác.
“Mày đã thành công chọc giận tao rồi!”
Nói xong, liền thấy bàn tay của ké mạnh kia khẽ cử động, một ngọn lửa màu vàng kim xuất hiện trên tay gã ta.
Chỉ thấy ngọn lửa kia đã sắp biến thành một luồng ánh sáng màu vàng kim, không ngừng bao trùm xung quanh cơ thể gã.
Không bao lâu sau, luồng ánh sáng kia đã bao
trùm khắp toàn thân, trông như thề một bộ chiến giáp vàng, mà trong tay gã ta cũng ngưng kết ra một thanh trường thương màu vàng kim.
Lúc này, kẻ mạnh của đoàn hiệp sĩ trông tựa như một vị chiến thần khoác áo giáp vàng, từ trên xuống dưới khắp người đều toát ra luồng ánh sáng thân thánh khiến người ta không kiềm được xúc động muốn quỳ xuốnq bái lav.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK