Chính vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Viễn sẽ bị chưởng kia của Độ Biên Thiên Nhất đập chết.
Thì lại nghe thấy phía xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như cũ đứng yên tại chỗ.
Mà Độ Biên Thiên Nhất lại phun ra một ngụm máu bay ngược về phía sau, đồng thời, mọi người còn kinh hãi mà trông thấy nguyên một cánh tay của Độ Biên Thiên Nhất đã biến mất.
“Sao có thể như vậy?”
Cảnh tượng này khiến gương mặt của cả đám người đều biến sắc.
Trên gương mặt bọn họ lộ rõ vẻ không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy.
Nhất là nam thanh niên kia, lúc này cằm của anh ta đã sắp rớt xuống đất luôn rồi.
Trong hai mắt lấp đầy vẻ bàng hoàng lẫn kinh sợ.
Anh ta không muốn tin, Diệp Viễn chỉ là một người bình thường làm sao có thể gây thương tích cho một cao thủ siêu cấp như Độ Biên Thiên Nhất kia.
Khi mà tất cả mọi người vẫn còn đang chìm trong cơn bàng hoàng không thể thoát ra được.
Thì Độ Biên Thiên Nhất cuối cùng cũng nện xuống đất, tạo thành một cái hố khổng lồ sâu hoắm.
Mà lúc này, bóng người của Diệp Viễn lại thình lình biến mất tại chỗ, lúc bóng dáng anh xuất hiện lại một lần nữa thì đã là ở bên cạnh cái hố sâu do Độ Biên Thiên Nhất tạo ra.
Nhìn Diệp Viễn ở phía bên trên miệng hố, trong lòng Độ Biên Thiên Nhất lúc này chỉ cảm thấy quá đỗi kinh hoảng.
Vốn dĩ thực lực của ông ta đã đạt đến cảnh giới Tiên thiên Võ thánh, với một chưởng dốc hết toàn lực kia, chắc chắn sẽ phải đập chết được Diệp Viễn.
Nhưng khi bàn tay ông ta chạm đến một chưởng tưởng chừng rất nhẹ nhàng kia của Diệp Viễn, ông ta mới biết mình sai rồi, sai một cách khó tin.
Diệp Viễn không chỉ không hề mất sạch võ công, mà ngược lại, thực lực của anh đã đạt đến một mức độ mà từ trước đến nay ông ta chưa từng được nghe đến.
Vừa rồi một chưởng tưởng chừng vô cùng tùy ý kia của Diệp Viễn đã dứt khoát hủy hoại luôn cánh tay của ông ta, hơn nữa, chưởng phong bao hàm trong đó lại còn gây ra tổn thương không thể chữa lành cho lục phủ ngũ tạng của ông ta.
Hơn nữa chưởng kia của Diệp Phong cũng gần như đánh nát hết tất cả kinh mạch trong người ông ta rồi.
Ông ta biết, cơ hội sống của mình đã chẳng còn được bao nhiêu nữa.
Cho nên bây giờ ông ta quyết định, tranh thủ lúc mình vẫn còn một xíu cơ hội sống nhỏ nhoi, cũng phải truyền tin tức Diệp Viễn còn sống về cho phái Bát Kỳ.
Chỉ là, khi ông ta vừa mới chuẩn bị sử dụng thuật truyền tin của phái Bát Kỳ.
Diệp Viễn đã phất tay một cái, sau đó Độ Biên Thiên Nhất liền ngạc nhiên mà phát hiện ra rằng cơ thể mình đã không thể cử động được nữa rồi.
“Bây giờ, cho ông một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi mục đích các người đến Hoa Hạ, tôi cho ông được chết một cách sảng khoái!”
Diệp Viễn từ trên cao nhìn xuống Độ Biên Thiên Nhất, giọng nói cực kỳ băng lạnh.
“Ha ha, muốn biết à? Kiếp sau đi!”
Độ Biên Thiên Nhất cười một cách dữ tợn, ngay sau đó định cắn nát viên thuốc độc giấu ở bên trong kẽ răng, với ý đồ tự sát.
Nhưng Diệp Viễn sao mà không hiểu bản tính của đám người phái Bát Kỳ này chứ.
Anh lại tùy ý vung tay lên, cả phần xương hàm dưới của Độ Biên Thiên Nhất đã bị nát vụn.
Tiếp đó, Diệp Viễn lại phẩy tay một cái, rất nhiều cây châm bạc bay đến cắm lên người Độ Biên Thiên Nhất.
Anh muốn ông ta phải chịu đựng sự dày vò này thêm một lúc nữa.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn bất lực là, cái miệng của Độ Biên Thiên Nhất này quá cứng, cho dù anh đã dùng đến những thuật bức cung tàn nhẫn nhất.
Thì Độ Biên Thiên Nhất này vẫn không hề hé răng nhả ra một chữ.
Đúng vào lúc Diệp Viễn chuẩn bị dùng chiêu Truy hồn thuật để đọc ký ức của Độ Biên Thiên Nhất.
Thì Mông Mục Chi bước đến.
“Diệp tiên sinh, hình như tôi biết được mục đích đến Hoa Hạ của đám người Oa này!”
“Ông biết?”, Diệp Viễn nghi hoặc nhìn Mông Mục Chi.
“Đúng, nếu như tôi đoán không nhầm thì đám người Oa này năm đó sau khi bại trận, lòng thù hận muốn hủy diệt Hoa Hạ ta vẫn chưa chịu tắt”.
“Những năm gần đây bọn họ ngoài sáng thì không thể vào được Hoa Hạ của chúng ta, cho nên, bọn họ mới muốn lợi dụng thuật điều khiển con rối do bọn họ nghiên cứu ra để luyện chế người sống, muốn luyện chế võ giả của Hoa Hạ chúng ta trở thành con rối”.
“Sau đó để cho võ giả của Hoa Hạ chúng ta và đám rối kia tàn sát lẫn nhau!”
“Năm đó, Thần Giáp Môn chúng tôi kỳ thực chính là bị đám người Oa này làm cho tan rã”.
“Hơn nữa, năm đó sau khi Thần Giáp Môn chúng tôi tan rã, đám người Oa này liền lập tức liên hợp với tộc Đằng Thị, lợi dụng Chiến giáp của tộc Đằng Thị để làm cho đám rối kia càng trở nên vô địch!”
“Sau này, chúng tôi cũng vì thế mà phải trả cái giá rất đắt, làm chết gần một nửa số võ giả của Hoa Hạ chúng ta!”