Lúc này, vẻ lo lắng và sốt ruột trên mặt của Trần Thanh Thanh bỗng dưng trở nên tàn nhẫn và lạnh lùng như băng.
Trong tay cô ta cũng không biết bao giờ thì xuất hiện một thanh kiếm, tỏa ra khí thế khủng bố.
Nó đâm mạnh về phía ngực Diệp Viễn.
Diệp Viễn lập tức thay đổi sắc mặt, vung tay lên, đánh bay thanh kiếm đang đâm đến.
Sau đó, anh đánh ra một chưởng về phía Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh lại như biết được sức mạnh của một chưởng ấy và không có cứng đối cứng.
Cơ thể nhanh chóng tránh né tựa như một chú chim uyển chuyển.
Sau khi Diệp Viễn chụp hụt, cơ thể anh nhoáng lên chuẩn bị đuổi theo Trần Thanh Thanh.
Nhưng đúng lúc này, đằng sau anh bỗng vang lên một tiếng xé gió.
Một bàn tay gầy đét đập mạnh lên sau lưng anh.
Diệp Viễn cảm nhận được tiếng gió sau lưng, song lại cười khẩy, không quay đầu lại mà chỉ đẩy nhanh tốc độ lên.
Anh tiếp tục đuổi theo Trần Thanh Thanh.
Có điều, anh vừa nhúc nhích thì đối diện đã xuất hiện một thanh kiếm tỏa ra khí tức lạnh lẽo kinh người như có thể đóng băng mọi thứ, đâm thẳng về phía cổ họng Diệp Viễn.
"Hừ!"
Trước một kiếm sắc bén ấy, Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, cong ngón tay rồi búng nhẹ lên thân kiếm.
"Keng!"
Thanh kiếm tỏa ra khí tức rét lạnh kinh người kia chợt vang lên một tiếng thanh thúy, thân kiếm lập tức mất hết sức mạnh rơi xuống đất.
Ngay sau đó, Diệp Viễn lại đánh ra một chưởng, Trần Lục cầm kiếm biến sắc, vội vàng lùi về phía sau.
Mà lúc này, một chưởng khủng bố phía sau cũng gần như đánh lên giữa lưng Diệp Viễn.
Nhưng ngay giây phút ấy, cơ thể Diệp Viễn lại dùng một góc độ quỷ dị bỗng xoay người lại. Anh mở bàn tay thon dài ra, thuận tay chộp lấy nắm tay như có thể đánh nát mọi thứ kia một cách hết sức thoải mái.
Chỉ thấy Diệp Viễn hơi dùng sức một cái, nguyên cả cánh tay thoáng chốc nổ tung.
"Á!"
Trong miệng Trần Tam lập tức phát ra một tiếng hét thảm thiết.
"Bốp!"
Sau đó, Diệp Viễn giơ chân đá vào bụng ông ta.
"Ầm!"
Cả cơ thể Trần Tam lập tức nổ tung, máu me văng tứ tung.
Diệp Viễn không để ý đến Trần Tam đã chết kia, lập tức xoay người nhìn về phía Trần Thanh Thanh đã bỏ chạy ra xa.
Lúc này, bên cạnh của cô ta đã có thêm rất nhiều người.
Tất cả bọn họ đều là những người dân vừa đi ra khỏi phòng, vả lại giờ đây trên người họ đều bị bao phủ bởi một luồng sát khí và tử khí cực kỳ nồng đậm, tỏa ra khí tức khủng bố.
Diệp Viễn nhìn thoáng qua thì phát hiện những người này yếu nhất cũng có cảnh giới Võ Thánh.
Mà mạnh nhất không ngờ lại là Trần Thanh Thanh.
Giờ đây, tử khí và sát khí khủng bố trên không đang không ngừng chui vào trong người cô ta.
Với số sát khí và tử khí ấy, cảnh giới của Trần Thanh Thanh đang nhanh chóng tăng lên với một tốc độ chóng mặt.
Lúc này, Trần Thanh Thanh nhắm mắt lại như đang tận hưởng niềm sung sướng khi thực lực tăng lên một cách nhanh chóng.
Giờ đây, khuôn mặt ngây thơ kia vậy mà lại lộ ra đủ mọi cảm xúc như dữ tợn, độc ác tàn nhẫn...
Diệp Viễn thấy cảnh đó thì cau mày lại.
Cơ thể anh nhoáng lên, lập tức bay về phía Trần Thanh Thanh.
Song ngay khoảnh khắc Diệp Viễn nhích người.
Những người đằng sau Trần Thanh Thanh cũng gần như đồng loạt xông về phía Diệp viễn.
Gần trăm cao thủ cảnh giới Võ Thánh thi triển khí vực khiến không gian bị khóa chặt như muốn vỡ vụn.
Có điều, nhiêu đó vẫn chưa đủ để tạo thành được bất cứ cản trở nào với Diệp Viễn. Anh vẫn dùng một tốc độ cực nhanh xông về phía bọn họ.
Những người kia thấy khí vực không có tác dụng thì đồng loạt thi triển ra chiêu thức mạnh nhất của mình.