Đặc biệt là Hồ Vĩ, trước đó anh ta đã bốc phét không biết ngượng mồm trước mặt người trong cuộc như Diệp Viễn rằng mình chính là nhân vật lớn đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hồ Vĩ đỏ như đít khỉ.
Nếu ở đây có lỗ nẻ nào thì anh ta nhất định sẽ chui xuống ngay lập tức.
Đồng thời, trong lòng Hồ Vĩ cũng vô cùng căng thẳng và run sợ, trước đó anh ta vẫn muốn chiếm bạn gái Diệp Viễn.
Nếu Diệp Viễn muốn xử lý anh ta, thì cái siêu thị nhỏ của anh ta chắc chắn sẽ phá sản trong nháy mắt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hồ Vĩ lại từ đỏ biến thành trắng bệch.
Hai chân run rẩy, trực tiếp ngã xuống đất, đũng quần ướt một mảng.
Từ Văn ở bên cạnh cũng sợ đến ngồi phệt xuống đất.
“Hừ, lúc trước bà và lão già háo sắc đó ức hiếp tôi và Tiêu Tiêu, sao bà không nghĩ sẽ có ngày hôm nay hả, bây giờ mình bị đè bẹp thì biết sai rồi hả, tiếc là đã muộn rồi!”, Diệp Viễn lạnh lùng nói một câu xong, liền mặc kệ bà ta.
“Người đâu, ném người này ra cho tôi!”
Quản lý lập tức gọi người, lôi vợ của Hoàng Vạn Kim và cả nhân viên phục vụ đó ra ngoài.
Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn sang Hồ Vĩ đã bị dọa sợ đến tè ra quần ngồi dưới đất.
Nói với vẻ chế nhạo: “Hai người làm sao vậy? Sao lại ngồi đưới đất!”
“Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên có ý đồ với bạn gái của anh, xin anh tha cho tôi!”
Hồ Vĩ sợ đến mất mật, không ngừng dập đầu với Diệp Viễn.
Từ Văn ở một bên cũng dập đầu như giã tỏi.
“Anh Diệp, tôi sai rồi, xin anh niệm tình tôi và Tiêu Tiêu là bạn học mà tha cho chúng tôi đi!”
“Cút đi!”
Với loại người như này, Diệp Viễn cũng không thèm xử lý.
Hai người lập tức như được đại xá, vừa lăn vừa bò chạy mất.
Diệp Viễn tha cho hai người này, không có nghĩa là những người khác không muốn xử lý họ.
Sau khi hai người rời khỏi, quản lý nháy mắt với hai tên cấp dưới, hai tên cấp dưới lập tức rời khỏi theo.
Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu đã thay xong quần áo từ phòng thử đồ đi ra.
Người ta thường nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Lúc này Phùng Tiêu Tiêu đúng là đẹp hơn bao giờ hết.
Khuôn mặt tinh tế, dáng người hoàn hảo, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Lại giống như công chúa trong lâu đài cổ, cao quý, nho nhã, uyển chuyển duyên dáng như ngọc.
Lập tức tất cả mọi người có mặt đều bị hút hồn.
Đặc biệt là Diệp Viễn, nhìn mà thẫn thờ.
“Thế nào?”
Lúc này Phùng Tiêu Tiêu thấy Diệp Viễn thẫn thờ ngẩn người, trong lòng cô ta cũng vui thích.
Có câu mỹ nữ trang điểm vì người trong lòng, có lẽ là nói đến cô ta lúc này.
Lúc này, Diệp Viễn cũng không biết phải hình dung Phùng Tiêu Tiêu như thế nào.
Chỉ ngẩn người gật đầu.
“Tiêu Tiêu, cô đẹp quá!”
Vương Vũ Hàm cũng lập tức giơ ngón tay cái với Phùng Tiêu Tiêu.
Quản lý và những người ở đó cũng đều lên tiếng khen ngợi Phùng Tiêu Tiêu.
Mọi người khen đến mức Phùng Tiêu Tiêu cũng hơi xấu hổ.