“Đây là lực tàn phá đáng sợ mà cao thủ Võ Thánh tạo ra lúc chiến đấu sao?”
“Như thế quá kinh khủng?”
Cả đám võ giả nhà họ Trần đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Mặc dù đám Mông Long và Trần Bắc Phong có cảnh giới Võ Hoàng, nhưng giờ phút này trong lòng họ cũng vô cùng chấn động.
Tuy họ đang ở cảnh giới Võ Hoàng, chỉ kém cảnh giới Võ Thánh một bậc.
Nhưng một bậc này lại là một khoảng cách cực kì xa vời, không cách nào với tới được.
“Mọi người nhìn họ kìa, sao họ có thể còn sống được thế?”
Lúc này có người nhìn thấy Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình ở phía xa xa.
Khi thấy hai người còn yên ổn ngồi tại chỗ, người nọ lập tức kinh ngạc thốt lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình, thấy họ không bị thương do làn sóng năng lượng của hai cao thủ Võ Thánh mạnh nhất, ai cũng hết sức ngạc nhiên.
“Mọi người nói xem liệu có phải họ là cao thủ không!”, có người suy đoán.
Chẳng qua người nọ vừa dứt lời đã bị thanh niên bên cạnh Trần Thanh Thanh phản bác.
“Hừ, bọn chúng mà cao thủ cái gì, đừng có phóng đại bôi nhọ hai chữ cao thủ, nếu họ là cao thủ thì tôi là võ đế chắc rồi!”
Thanh niên tỏ ra cực kì khinh thường.
“Vậy tại sao lúc nãy luồng khí kình kia không làm họ bị thương?”, một người khác thắc mắc.
“Hừ, chắc do họ may mắn thôi!”, thanh niên khinh thường đáp.
“Rầm!”
Lúc này, ở phía xa, một chiêu cực mạnh của Đằng Cương và Mông Điền lại tiếp tục va chạm nhau.
Hai người đánh nhau vô cùng nghiêm túc, chiêu nào chiêu nấy cũng đều mạnh nhất, hơn nữa đều là những chiêu trí mạng.
Nhưng bởi vì hai người cùng có cảnh giới Võ Thánh sơ kỳ, nên sau một lúc đánh nhau kịch liệt vẫn chưa ai làm gì được ai.
“Vèo vèo vèo…”
Nhưng vào lúc này, những con rối đuổi giết thần cái Kiềm Tây trước đó đều quay trở lại, kết hợp tạo thành cục diện bao vây Đằng Cương.
Đối mặt với mười mấy con rối cảnh giới Võ Hoàng này, Đằng Cương vẫn trông vô cùng bình tĩnh.
“Hừ, muốn dựa vào lũ rác rưởi này giết tôi à, chỉ sợ là vẫn chưa đủ đâu!”
Nhưng Mông Điền lại cười khẽ: “Ha ha, tất nhiên tôi biết những con rối này không phải đối thủ của ông, nhưng nếu thêm ông ta thì sao đây nhỉ!”
Ông ta vừa dứt lời, không biết khi nào thần cái Kiềm Tây bị đám con rối đuổi giết trước đó đã xuất hiện đằng sau lưng Đằng Cương.
Giờ phút này, các vết thương trên người thần cái Kiềm Tây đã lành, hơi thở của ông ta cũng thay đổi hoàn toàn.
Lúc này ông ta đang cầm một thanh kiếm bén nhọn trong tay, cuốn theo uy thế vô thượng đâm thật mạnh về phía lưng của Đằng Cương.
Với thân phận là cao thủ cảnh giới Võ Thánh, Đằng Cương cũng lập tức nhận ra mối nguy hiểm lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.
Ông ta quay phắt người lại, tung một chưởng đầy sắc bén về phía thần cái Kiềm Tây.
Nhưng tốc độ tung chưởng của ông ta vẫn còn chậm, bởi vì nhát kiếm của thần cái Kiềm Tây đã đâm trúng vai ông ta từ phía sau.
Trường kiếm của thần cái Kiềm Tây vặn một vòng, cả cánh tay Đằng Cương lập tức rời khỏi cơ thể ông ta.
“Ầm!”
Nhưng lúc này, một chưởng của Đằng Cương cũng đánh mạnh vào vai thần cái Kiềm Tây.
Phần bả vai của thần cái Kiềm Tây nát xương, ông ta cũng văng thẳng ra xa, sau đó đập mạnh xuống đất.
“Đi chết đi!”
Lúc này, cú đấm của Mông Điền cũng đã tới sau lưng ông ta.
“Bốp!”
Cú đấm dốc toàn lực của Mông Điền in lên lưng Đằng Cương.
Trong nháy mắt, xương sống trên lưng Đằng Cương lập tức nổ ầm ầm, khí kình mạnh mẽ trên cú đấm tràn vào trong tim, khuấy trộn khiến tim ông ta biến thành một đống thịt vụn.