Mà tại đây, chỉ duy nhất có một người nhìn thấy cảnh này, đó chính là Mông Mục Chi.
Ông ta biết, vừa rồi là Diệp Viễn ra tay.
Diệp Viễn ra tay, Mông Mục Chi cuối cùng cũng thở phào.
Cũng không tiếp tục lo lắng thêm gì nữa, vội nhắm mắt chống chọi lại với đám khí đen bên trong cơ thể.
Ở phía xa, lại đợi thêm một lúc nữa, Độ Biên Thiên Nhất không nhìn thấy có bóng người nào xuất hiện, điều này khiến hai đầu mày của ông ta nhíu chặt lại.
Nhưng thực lực của người vừa mới ra tay kia quả thực là quá mạnh, bây giờ không phân rõ được là địch hay bạn, ông ta cũng không dám mạo muội tấn công Mông Mục Chi.
Chỉ đành lại quát lên một lần nữa: “Cao nhân phương nào, xin hãy ra đây gặp mặt!”
Nhưng giọng nói đã dừng lại rất lâu rồi, mà vẫn không có người nào xuất hiện.
“A!”
Nhưng một giây sau lại nghe thấy tiếng huýt gió chói tai vang lên.
Độ Biên Thiên Nhất vội vàng quay người nhìn qua, liền phát hiện Đằng Thiên Long lại đang bay thẳng về phía ông ta, trên người còn mang theo uy lực khủng khiếp.
Cảnh tượng này làm Độ Biên Thiên Nhất giật mình kinh hãi, bàn tay vội vàng kết ấn, hung hăng tung chưởng.
“Rầm!”
Chưởng ấn nện mạnh lên cơ thể của Đằng Thiên Long, máu văng tung tóe.
Đằng Thiên Long của tộc Đằng Thị rốt cuộc đã chết.
“Ai? Rốt cuộc là ai? Cút ra đây ngay!”.
Lúc này, sắc mặt của Độ Biên Thiên Nhất đã trở nên vô cùng dữ tợn, cả người cũng như phát điên, điền cuồng gào thét chửi mắng.
“Chẳng lẽ còn có cao thủ khác ở đây?”
Tây Bắc Song Đao đứng xem trận chiến từ phía xa và người của nhà họ Trần lúc này đều vô cùng nghi hoặc.
“Chắc chắn là vậy, nếu không thì sẽ không khiến cho vị cao thủ của nhà họ Đằng này phát điên như thế.
“Vậy thì rốt cuộc là cao thủ như thế nào, mà có thể khiến cho cao thủ của nhà họ Đằng thất lễ đến vậy”.
Đúng vào lúc tất cả mọi người đều đang vô cùng khó hiểu.
Diệp Viễn từ từ đứng dậy.
Sau khi vươn vai một cái, mới chậm rãi đi về phía Độ Biên Thiên Nhất.
Đám người của nhà họ Trần lúc nhìn thấy Diệp Viễn chủ động đứng dậy bước ra thì đều trợn to mắt ngạc nhiên nhìn anh.
“Thằng nhóc này muốn làm cái gì?”
“Thằng nhóc này không phải chính là cao thủ kia đấy chứ?”
Tất cả mọi người nhìn thấy Diệp Viễn lại đang đi về phía Độ Biên Thiên Nhất, có người suy đoán.
Chỉ là, lời của người này vừa mới nói ra, đã bị nam thanh niên đứng bên cạnh Trần Thanh Thanh dùng giọng nói khinh bỉ nói:
“Hừ, đừng có đùa, thằng nhóc này chỉ là một người bình thường, anh ta mà là cao thủ thì tôi chính là Võ đế rồi!”
“Vậy vì sao anh ấy lại muốn đứng ra?”
“Theo như tôi thấy, thằng nhóc này bây giờ đi ra là muốn làm bộ làm tịch trước mặt người phụ nữ kia!”, nam thanh niên nói bằng giọng khinh thường.
“Không sai, tôi ghét nhất chính là đám công tử lắm tiền của những gia tộc lớn, người nào người nấy chỉ biết dựa vào chút quyền lực ít đến đáng thương của nhà mình mà kiêu căng ngạo mạn, không biết trời cao đất dày là gì!”
“Muốn làm bộ làm tịch trước mặt cao thủ siêu cấp của nhà họ Đằng kia, tôi trái lại rất muốn xem xem anh ta sẽ chết thế nào!”
Lời nói của nam thanh niên cũng nhận được rất nhiều lời tán đồng của những người khác.
Rất nhiều người đều cảm thấy Diệp Viễn lúc này đứng ra chỉ là đang làm bộ làm tịch.
Nhưng Diệp Viễn một đệ tử của thế gia, trước mặt người bình thường làm bộ tí cũng thôi đi.
Với một người như Độ Biên Thiên Nhất thế này, ông ta chính là người mà tùy ý vung tay một cái là hạ gục một cao thủ siêu cấp đã từng độ kiếp Võ đế.
Làm bộ làm tịch trước một cao thủ siêu cấp như Độ Biên Thiên Nhất, vậy thì hậu quả sẽ chỉ có một.
Đó chính là chết!
“Thanh niên bây giờ, đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, không biết trời cao đất dày là gì!”
Nhóm người Tây Bắc Song Đao nhìn thấy Diệp Viễn bước về phía Độ Biên Thiên Nhất, cũng khẽ lắc đầu.
Hiện tại duy chỉ có Trần Thanh Thanh cảm nhận được Diệp Viễn không phải đang làm bộ.
Không biết vì sao, cô ta lúc này lại càng có cảm giác Diệp Viễn rất quen thuộc, dường như đã từng gặp anh ở đâu đó rồi.
Chỉ là ngay lập tức chưa nhớ ra được.
Lúc này, Độ Biên Thiên Nhất cũng nhìn thấy Diệp Viễn.
Một thoáng khi ông ta nhìn thấy Diệp Viễn, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Bởi vì ông ta nhận ra Diệp Viễn.
“Cậu... vì sao cậu vẫn còn sống?”