“Ông đây thiếu tiền, ông đây nghèo hèn? Ha ha ha...”
Sở Vân Phi bị đám đông chung quanh làm cho tức cười
“Không phải nhà nghèo ăn vạ thì sao lấy bồi thường rồi không chịu đi?”, có kẻ phản bác.
“Ha ha, được thôi, hôm nay các người không để tôi rời đi, vậy đừng ai mong rời khỏi được nơi này!”
Sở Vân Phi đã bị chọc giận thật rồi, nhà họ Sở của anh ta đang là nhân vật phong vân ở Giang Bắc, thế mà giờ lại bị người ta cáo buộc là ăn vạ lừa tiền.
Sao anh ta có thể chịu được chuyện này!
Sở Vân Phi lập tức quay đầu nhìn sang quản lý khách sạn.
“Nói cho tôi biết, khách sạn này của các người có giá bao nhiêu, hôm nay ông đây sẽ cho các người xem thử rốt cuộc ông đây có phải thằng nghèo hèn hay không!”
Quản lý còn chưa kịp lên tiếng, đám đông chung quanh đã vội giễu cợt.
“Sao, muốn mua luôn khách sạn này à!”
“Ha ha ha, cười ẻ, tôi từng đọc tình tiết này trong tiểu thuyết rồi, ai ngờ hôm nay lại đụng phải thằng ngu cho rằng đó là việc có thể xảy ra!”
“Nhóc con, mày mua được khách sạn này thì tao quỳ xuống gọi mày là ba!”
Đối với sự châm chọc khiêu khích xung quanh, Sở Vân Phi không thèm quan tâm mà tiếp tục hỏi quản lý.
“Nói đi, giá trị của khách sạn này là bao nhiêu?”
Quản lý cũng không hiểu rõ ý của Sở Vân Phi nhưng vẫn đáp: “Khoảng bảy trăm triệu!”
“Ông đây trả một tỷ, kêu ông chủ mấy người ra đây, hôm nay tôi phải mua cái khách sạn này!”
Vừa nghe thấy Sở Vân Phi nói muốn mua khách sạn, đám đông cười như rồ như dại.
Họ nhìn Sở Vân Phi như đang nhìn một thằng ngốc.
Họ có thể tới chỗ này ăn uống thì thân phận, địa vị tất nhiên không tầm thường, từng gặp nhiều tình huống rồi.
Dù từng gặp nhiều người có tiền, thấy nhiều kẻ ngạo mạn nhưng họ chưa gặp ai kiêu căng ra vẻ như Sở Vân Phi lúc này.
Không vừa lòng là đòi mua khách sạn.
“Ranh con, mày nghĩ mình là ai? Người giàu nhất Hoa Hạ sao? Đòi mua cả khách sạn cơ đấy! Bom nổ đùng đùng rồi!”
“Đúng đó, mặt dày cũng có giới hạn, đừng khoác lác tới mức bản thân cũng không tin!”
“Còn một tỷ nữa chứ, chắc cậu cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy nữa là!”
“Nếu mày mua được cái bồn cầu ở đây thì tao cũng sẽ nghĩ mày lợi hại, còn đòi mua cả khách sạn à, buồn cười vãi!”
“Thanh niên thời nay bị teo não sớm thế!”
Nhất thời, mọi người lại châm chọc mỉa mai.
Họ nhìn Sở Vân Phi như nhìn kẻ bị tâm thần.