“Người của giới võ đạo nước Uy?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Đúng vậy, sau khi tôi mất võ công, họ không giết tôi mà chỉ đánh tôi ngất xỉu, có điều tôi tỉnh lại rất nhanh”.
“Trong lúc mơ màng tôi nghe thấy hình như những người Đằng Giáp Môn đó gọi người nọ là Độ Biên, người nọ còn nói gì mà anh ta đến từ phái Bát Kỳ của nước Uy nữa!”, thần cái Kiềm Tây hồi tưởng lại.
Ở cách đó không xa, sau khi Diệp Viễn nghe người Đằng Giáp Môn nói mấy chữ phái Bát Kỳ của nước Uy, nét mặt anh hơi thay đổi.
Những ngày qua phái Bát Kỳ nước Uy đã xuất hiện ở Hoa Hạ rất nhiều lần, trước đó trong trận chiến với Lục Thiên Hành, không chỉ người của phái Bát Kỳ, ngay cả người của đoàn hiệp sĩ cũng xuất hiện.
Diệp Viễn đoán, có lẽ những người này đến vì chuyện Quỷ Môn.
Không ngờ bây giờ lại nghe nhắc đến phái Bát Kỳ từ trong miệng ông lão ăn mày này.
Hơn nữa, theo như ý của ông lão này, cách đây nhiều năm trước, hình như người của phái Bát Kỳ cũng từng xuất hiện trong nước Hoa Hạ.
Điều này làm cho trong lòng Diệp Viễn chợt dâng lên một ý nghĩ kì lạ, đó là mục đích của những người này hoàn toàn không phải vì di chỉ gì đó của Quỷ Môn, mà họ có mưu đồ khác, chỉ dùng việc tìm di chỉ Quỷ Môn để nguỵ trang.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể gạt bỏ được.
“Người của phái Bát Kỳ nước Uy? Họ tới Hoa Hạ chúng ta làm gì?”
Mông Long cũng hơi nghi hoặc hỏi.
Nhưng thần cái Kiềm Tây lại nói: “Tôi cũng không rõ lắm. Sau khi mất võ công, tôi lại quay lại làm ăn mày, nhưng có vẻ như ông trời thương cho Lão Khiếu Hoa tôi đây, lại giúp tôi tu luyện ra nội khí lần nữa!”
“Với lại trong những năm qua, thực lực của tôi cũng tiến bộ thần tốc, giờ đã đạt đến cảnh giới Võ Hoàng”, thần cái Kiềm Tây trả lời một cách hết sức tự hào.
“Ban đầu tôi định đợi sau khi thăng lên cảnh giới Võ Thánh sẽ đi tìm những thằng khốn đó báo thù, nhưng hôm nay lại nghe nói hình như người của Đằng Giáp Môn có hành động gì đó!”
“Thế là tôi lén bám theo!”
Nói tới đây, thần cái Kiềm Tây đưa mắt nhìn về phía Mông Long.
“Rốt cuộc món đồ mà gia tộc họ Mông các cậu áp tải là gì mà lại có thể bị người của Đằng Giáp Môn để mắt tới thế, còn cử đi mười người Đằng Giáp tới cướp nữa!”
“Bẩm tiền bối, cụ thể món đồ trong chiếc quan tài này là gì thì vãn bối cũng không rõ, vãn bối chỉ nghe lệnh của vùng đất thánh gia tộc họ Mông, đưa thứ này về thôi!”, Mông Long trả lời đúng sự thật.
“Cậu cũng không biết?”
Thần cái Kiềm Tây liếc qua đám người Mông Long, trông thấy vẻ mặt thành thật của họ thì biết Mông Long không nói dối.
Sau đó ông ta nhìn về phía những con rối kia.
“Có thể được mười con rối cảnh giới Võ Hoàng bảo vệ, chắc chắn món đồ trong này rất lợi hại, điều này khiến tôi tò mò hơn rồi!”
Nghe vậy, Mông Long luống cuống, vội bảo.
“Tiền bối không được có ý đồ với thứ này đâu, chưa kể ông không phải đối thủ của những con rối này, cho dù ông có cách thắng được bọn chúng thì cũng không thể mở chiếc quan tài này”.
“Bởi vì lúc tôi đi, vùng đất thánh gia tộc họ Mông đã nhắc nhở tôi mấy lần, đừng bao giờ mở chiếc quan tài này ra, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
Thần cái Kiềm Tây không thèm để tâm đến lời nhắc nhở của Mông Long.
Ngược lại, Mông Long càng nói như vậy sẽ càng khơi gợi lòng tò mò của ông ta, khiến ông ta càng muốn xem xem rốt cuộc trong chiếc quan tài này đang đựng thứ gì.
“Hừ, có thể có hậu quả gì chứ, sao tôi có thể tin được!”
Thần cái Kiềm Tây khinh thường khịt mũi, bèn nói với đám người Mông Long.