Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cút!"

Diệp Viễn không nhiều lời, chỉ nói một chữ “cút”.

Khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt hất văng tất cả người trong gia tộc Thượng Quan xuống đất.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều sửng sốt.

Sau đó cũng không nhịn được muốn bật cười.

Mọi người trong gia tộc Thượng Quan điên cuồng chạy đến nhận Diệp Viễn làm tổ tiên của mình.

Kết quả lại bị một câu nói của Diệp Viễn đánh ngã xuống đất.

Cảnh tượng này quả thực hiếm thấy.

Nhưng tất cả mọi người đều không dám bật cười thành tiếng, dù sao gia tộc Thượng Quan cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô.

Cũng không phải là nơi mà bọn họ có thể trêu chọc.

Mà nhà họ Tiêu và những thành viên của hai gia tộc khác đều nở nụ cười khinh bỉ.

Đồng thời, bọn họ cũng hoàn toàn yên tâm, chỉ cần Diệp Viễn và nhà họ Thượng Quan không có bất cứ quan hệ gì thì cũng không cần lo lắng nhà họ Thượng Quan vùng dậy.

Lúc này, Diệp Viễn đã đi đến trước mặt Vương Vũ Hàm và những người khác.

Điều này khiến đám người Vương Vũ Hàm đều vô cùng khẩn trương.

Mà Thẩm Huy ở bên cạnh Vương Vũ Hàm lại chủ động chào hỏi Diệp Viễn.

"Bái kiến tiền bối!"

Chỉ là Thẩm Huy vừa dứt lời, Diệp Viễn đã vung tay lên, thân thể của anh ta bay lên không trung, đập mạnh xuống đất, bị thương không nhẹ.

Hành động của Diệp Viễn đã làm thay đổi sắc mặt của bố Thẩm Huy và mọi người trong Vạn Hồ Môn.

Bố của Thẩm Huy lại chuẩn bị xông về phía trước.

Nhưng Diệp Viễn trừng mắt nhìn ông ta, tất cả mọi người nhất thời đều cảm thấy như rơi vào hầm băng, cả người phát lạnh.

Lệnh Hồ Đào hơi nheo mắt lại, có chút không hiểu nói: "Tiền bối, vì sao lại ra tay với người của Vạn Hồ Môn tôi?"

"Thế nào, không phục à?", Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Lệnh Hồ Đào.

Đối mặt với khí thế kinh người của Diệp Viễn, trong lòng Lệnh Hồ Đào cảm thấy có chút e ngại.

Vội vàng nói: "Tôi không dám, tiền bối! Tôi chỉ không hiểu vì sao anh lại muốn ra tay với người của Vạn Hồ Môn. Vạn Hồ Môn của tôi hình như cũng chưa từng đắc tội với tiền bối!"

Diệp Viễn chỉ vào Thẩm Huy và đám người Vương Vũ Hàm trên mặt đất, lạnh lùng nói.

"Các người không đắc tội với tôi, nhưng anh ta muốn dùng những thủ đoạn dơ bẩn của Vạn Hồ Môn các người đối phó với bạn bè của tôi, vậy không được!"

Khi nhìn thấy đám người Vương Vũ Hàm bên cạnh Thẩm Huy, đám người Lệnh Hồ Đào cuối cùng cũng hiểu được.

"Nhớ kỹ, thu lại những thủ đoạn dơ bẩn của Vạn Hồ Môn của các người, đừng dùng những thủ đoạn đó với bạn bè của tôi".

"Nếu không, tôi không ngại diệt sạch Vạn Hồ Môn của các người đâu!"

Đối mặt với lời nói kiêu ngạo của Diệp Viễn, đám người Lệnh Hồ Đào không dám hé nửa câu.

Mà sắc mặt Thẩm Huy trên mặt đất càng trở nên tái nhợt, quả thực anh ta tiếp cận đám người Vương Vũ Hàm chỉ vì muốn bắt giữ Vương Vũ Hàm.

Nhưng điều anh ta không ngờ tới là đám người Vương Vũ Hàm lại quen biết một cao thủ cường đại như Diệp Viễn.

"Tiền bối, anh biết tôi sao?"

Vương Vũ Hàm lúc này cũng có chút khó hiểu nhìn Diệp Viễn, bởi vì cô ta phát hiện mình không nhận ra Diệp Viễn.

Nhưng tại sao Diệp Viễn lại nói mình là bạn của anh?

Mấy người bạn của Vương Vũ Hàm cũng đều nghi ngờ nhìn Diệp Viễn, bọn họ cũng không nhận ra anh.

Đúng lúc Diệp Viễn chuẩn bị tìm cớ giải thích thân phận của mình cho Vương Vũ Hàm biết.

Hiên Viên Dương Vũ và đám người Công Tôn Nam Phi dẫn theo một đám người đi đến.

"Cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ!"

"Không có việc gì, giết kẻ thù bên ngoài là chuyện mà người như tôi không thể thoái thác!", Diệp Viễn thản nhiên nói.

"Tiền bối nói như vậy quả thực khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ!"

Công Tôn Nam Phi cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghĩ đến những người tu võ đối mặt với mười ba vị chiến tướng của nước Miến, bọn họ chắc hẳn đã sợ hãi đến mức không dám cử động.

Anh ta là nhân vật đứng đầu giới võ đạo của nước Hoa Hạ, giới võ đạo nước Hoa Hạ đang gặp khó khăn, anh ta có trách nhiệm không thể trốn tránh.

"Được rồi, anh cũng không cần tự mình ôm hết mọi trách nhiệm lên người, có một số việc không cách nào thay đổi được!", Hiên Viên Dương Vũ nói.

Nói xong, Hiên Viên Dương Vũ lại nói với Diệp Viễn.

"Tiền bối, hiện tại đã tiêu diệt kẻ thù bên ngoài, xin mời tiền bối vào doanh trại nói chuyện!"

"Được!", Diệp Viễn cũng đang có ý này.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng hôm sau, sau khi mọi người vừa mới thức dậy, bọn họ phát hiện khắp không trung bị bao phủ bởi những tầng mây đỏ rực.

Mặt đất tràn ngập bầu không khí giết chóc nồng đậm.

Áp lực khiến cho người ta cảm thấy khó có thể thở được.

Trên mái nhà cao nhất trong thị trấn, Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ đứng yên trên đó.

Nhìn đám mây đỏ rực, Hiên Viên Dương Vũ nhíu mày thật sâu.

"Tục ngữ có câu, ánh bình minh không bao giờ ra khỏi cửa, ánh hoàng hôn sẽ đi xa ngàn dặm. Sáng nay trên bầu trời xuất hiện nhiều đám mây đỏ rực như vậy, chỉ sợ đây không phải là một dấu hiệu tốt!"

Diệp Viễn khẽ gật đầu nói.

"Tôi cũng có một linh cảm xấu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK