"Hừ, tự làm tự chịu!"
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng rồi vung tay lên, một luồng Nguyên Anh Chi Hỏa bỗng bay về phía khí tử sát đã nuốt chửng lấy Trần Thanh Thanh, song lại còn định nuốt luôn Diệp Viễn.
Đám khí tử sát đang định bao phủ lấy Diệp Viễn gặp phải luồng Nguyên Anh Chi Hỏa kia thì giống như gặp phải thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Chúng bị dọa cho tán loạn khắp nơi.
Nhưng tiếc là, tốc độ của những luồng khí tử sát ấy lại quá chậm.
"Ầm!"
Cùng với ánh lửa rợp trời, luồng khí tử sát kia đã bị Nguyên Anh Chi Hỏa đốt cháy sạch sẽ.
Mà bấy giờ, Diệp Viễn cũng đã đi tới trước mặt Lâm Vãn Tình, vô cùng lo lắng hỏi cô ấy.
"Sao rồi? Em không sao chứ?"
"Em không sao!", Lâm Vãn Tình khẽ lắc đầu đáp.
"Vậy là tốt rồi! À đúng rồi, theo lý thì thực lực của em hẳn là mạnh hơn Trần Bắc Phong kia rất nhiều, sao lại bị anh ta bắt được thế?"
Diệp Viễn có hơi khó hiểu nhìn Lâm Vãn Tình.
Trước đó, thực lực của Lâm Vãn Tình đã đạt tới Kim Đan trung kỳ nên hoàn toàn có thể đè bẹp Trần Bắc Phong.
Nhưng sao lại bị Trần Bắc Phong bắt được vậy!
"Đó giờ em chưa đánh nhau với ai, cũng không có kinh nghiệm gì. Vả lại, Trần Bắc Phong bỗng dưng ra tay nên em chẳng kịp chuẩn bị, mới bị anh ta bắt lấy!", Lâm Vãn Tình giải thích.
Diệp Viễn liếc Lâm Vãn Tình một cái mới nhàn nhạt nói.
"Ồ, ra là thế à!"
"Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Diệp Viễn nói xong bèn xoay người đi ra ngoài.
Song, ngay khi Diệp Viễn xoay người lại.
Trong tay Lâm Vãn Tình bỗng xuất hiện một con dao găm cực kỳ sắc bén và tỏa ra khí tức lạnh lẽo đến xương.
Sau đó, cô ấy đâm mạnh về phía trái tim của Diệp Viễn từ đằng sau.
Chỉ là, một đòn dốc hết sức mạnh của cô ấy lại chẳng gây ra được bất cứ tổn thương nào cho Diệp Viễn.
Bởi vì con dao găm trong tay cô ấy trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể anh.
Ngay khi con dao găm xuyên qua "Cơ thể" của Diệp Viễn thì "Cơ thể" anh cũng thoáng chốc tan biến.
"Tàn ảnh?"
"Lâm Vãn Tình" bỗng chốc hoảng sợ.
"Nói nghe xem, rốt cuộc thì cô là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?"
Lúc này, giọng nói của Diệp Viễn lại vang lên phía sau "Lâm Vãn Tình".
"Lâm Vãn Tình" xoay người lại thì thấy Diệp Viễn đang bình tĩnh đứng sau lưng mình.
"Lâm Vãn Tình" không nói gì, vung dao găm trong tay lên đâm về phía cổ họng Diệp Viễn.
Cơ thể Diệp Viễn hơi ngửa ra sau, nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công của "Lâm Vãn Tình".
Nhưng ngay khi Diệp Viễn vừa né được khỏi đòn tấn công của "Lâm Vãn Tình" thì sau lưng anh lại xuất hiện một thanh trường thương.
Trên thanh trường thương ấy cũng tràn ngập khí tức lạnh lẽo khủng bố đâm về phía đầu anh.
Sau lưng Diệp Viễn như mọc thêm một đôi mắt.
Anh khẽ lắc mình một cái đã tránh thoát được một chiêu trí mạng của trường thương.
Song, khi Diệp Viễn né được thanh trường thương kia, hai bên trái phải của anh lại xuất hiện hai thanh đao cũng tỏa ra khí tức lạnh lẽo thấu xương bổ về phía hai cánh tay anh.
Cùng lúc đó, trên đầu và dưới chân anh cũng xuất hiện hai thanh trường thương tràn ngập khí tức rét buốt đâm xuống đầu và đâm về phía hai chân Diệp Viễn.
Mà bấy giờ, "Lâm Vãn Tình" ở phía trước và chủ nhân thanh trường thương ở phía sau lưng Diệp Viễn cũng đồng loạt ra tay.
Thoáng chốc, mọi con đường lui của Diệp Viễn đều bị chặn.
Dù vậy, vẻ mặt Diệp Viễn vẫn hết sức bình tĩnh.
Chỉ thấy anh khẽ giậm chân một cái.
Thanh trường thương vừa ló ra dưới chân lập tức bị một giẫm của anh đạp lún xuống đất.
"A!"
Sau một cước ấy, dưới đất cũng truyền đến một tiếng rên rỉ.
Lúc này, mấy đòn tấn công khác cũng đồng loạt xông tới.
Diệp Viễn hơi nghiêng đầu sang bên, né tránh thanh trường thương đằng sau.