Nhìn thấy đồng đội phía sau mình trực tiếp bị sóng khí năng lượng chém giết, ngay cả cặn bã cũng không sót lại.
Những người còn lại đều dùng hết sức bình sinh điên cuồng tháo chạy.
Nhưng tốc độ của họ làm sao có thể nhanh hơn tốc độ của sóng khí năng lượng khủng bố đó chứ.
Họ vẫn chưa chạy ra ngoài trăm mét, sóng khí năng lượng khủng bố đó đã đuổi được họ.
Lúc nhìn thấy sóng khí năng lượng khủng bố đó sắp đánh trúng họ, tất cả mọi người tuyệt vọng nhắm mắt.
Ngay cả Diệp Viễn cũng như vậy, vì anh cũng không có năng lực sống sót trong sóng khí năng lượng khủng bố này.
Nhưng khi sóng khí khủng bố sắp đánh trúng mọi người, lại như bị thứ gì ngăn cản, đột ngột dừng lại.
Mấy giây sau, những sóng khí khủng bố này lại biến mất một cách ly kỳ.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều ngẩn người.
Đương nhiên phần nhiều là sợ hãi.
Khoảnh khắc sóng khí khủng bố đó biến mất, tất cả mọi người không hẹn mà cùng tiếp tục tháo chạy.
Sau khi chạy đến hơn ngàn mét mới dừng lại.
Cảm giác mệt mỏi sống sót sau kiếp nạn cũng ập đến vào lúc này, toàn bộ mọi người hai chân mềm nhũn, không còn sức lực ngồi phệt xuống đất.
Còn Diệp Viễn, lúc này sau lưng anh cũng đầy mồ hôi lạnh.
Ở đây ban đầu có đến mấy ngàn võ giả, nhưng bây giờ, chỉ còn lại chưa đến trăm năm người.
Tất cả mọi người quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi sợ và khủng hoảng từ trong ánh mắt của đối phương.
Hồi lâu sau, mọi người đều hồi phục thể lực, nhưng không ai dám hành động lỗ mãng.
Tất cả căng thẳng dõi theo tòa thành cổ xưa như hung thú đó.
Lại qua một lúc lâu, Tiêu Minh nhà họ Tiêu đột nhiên đứng lên.
Gần như cùng lúc, tất cả ánh mắt đều nhìn sang Tiêu Minh.
Tất cả mọi người đều biết rõ, trên người Tiêu Minh có bản đồ tuyến đường về Môn này.
Mặc kệ ánh mắt của mọi người, Tiêu Minh dặn dò đám người nhà họ Tiêu một hồi.
Rồi một mình đi về phía tòa thành đó.
Ba thanh niên của ba gia tộc khác thấy vậy, cũng không hề do dự, đi theo bước chân của Tiêu Minh.
Mấy cao thủ của Sát Môn cũng lập tức đi theo.
Mấy cao thủ lợi hại của các vùng đất Lánh Đời cũng dặn dò người của nhà mình một hồi xong, vội vàng đi theo.
Diệp Viễn cũng không hề do dự, bóng người vút đi, cũng theo bọn họ.
Còn những người còn lại đều ở lại tại chỗ.
Rất nhanh, sau khi mọi người đến vị trí trước đó, phát hiện không có gì bất thương, Tiêu Minh liền đi về phía bên trái của cồng chính đầu tiên.
Ba thanh niên của ba gia tộc và đám ca thủ của các môn phái như Sát Môn cũng vội vàng đi theo bước chân của Tiêu Minh.
Diệp Viễn lại đi về phía bên trái của cổng chính.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Diệp Viễn mới đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ mà vị tiền bối ở quán bar của chị Thanh đưa cho anh.
Khi đến chỗ cách bức tường thành màu xanh chưa đến mười mét, Diệp Viễn dừng lại.
Vì nơi này đã là vị trí mà trận pháp thành trì bao trùm.
Sau khi dùng thần thức thăm dò kỹ một lượt, quả nhiên ở một góc phát hiện điểm bất thường của trận pháp.
Trận pháp ở đây hình như rất mỏng yếu.
Đúng lúc Diệp Viễn đang lo lắng suy nghĩ nên dùng cách gì để phá giải trận pháp mỏng yếu này.
Đột nhiên, chỗ trận pháp mỏng yếu bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ đen, trong lỗ đen truyền ra một lực hút cường mạnh.
Cũng may Diệp Viễn đã có phòng bị, nhưng vẫn không chống nổi lực hút cường mạnh đó.
Trong phút chốc bị lực hút khủng bố đó hút vào trong lỗ đen.
Cùng lúc đó, ở bên trong.
Trên không trung phố lớn rỗng rãi và phồn hoa, đột nhiên xuất hiện một cái động, Diệp Viễn bỗng rơi xuống từ trong cái lỗ đen.
“Phập!”
Diệp Viễn không hề có phòng bị, đập mạnh lên nền đất cũng được trải ngọc thạch màu xanh.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Viễn kêu một tiếng, khi đang định đưa tay ra bóp cánh tay vô cùng đau nhức.
Lại kinh hãi phát hiện, trên dưới toàn thân anh lại như bị trọng lực mạnh áp chế, tốc độ đưa tay ra cũng vô cùng chậm chạp nặng nề.
“Chẳng lẽ trọng lực của nơi này khác với bên ngoài?”
Rất nhanh, Diệp Viễn nghĩ đến một khả năng.
Vừa nghĩ vấn đề này, vừa đưa tay đến chỗ khuỷu tay.
Kết quả vừa xoa bóp thì anh kinh ngạc phát hiện, khuỷu tay của anh lại bị đập rách ra, có máu tươi chảy ra.
Việc này khiến Diệp Viễn cảm thấy không thể tin nổi, độ mạnh da thịt của anh đã đạt đến một trình độ khủng bố, không ngờ lúc này lại bị rách ra.
“Xem ra có lẽ trọng lực của nơi này khác với bên ngoài!”
Nghĩ mãi, Diệp Viễn chỉ đành nghĩ đến khả năng này.
Sau đó, Diệp Viễn lại thử muốn điều động địa linh khí trong cơ thể, muốn kháng cự trọng lực nặng như núi này, lại bực mình phát hiện, địa linh khí trong cơ thể anh vốn không nghe theo anh điều khiển.
Đợi sau khi cầm máu ở cổ tay, Diệp Viễn mới chống chọi với trọng lực như thái sơn đè xuống, khó khăn đứng lên.
Ngắm nhìn sơ qua vị trí của mình đừng, điều khiến Diệp Viễn vô cùng bực mình là, lúc này anh đang ở lối ra vào của cổng chính.
Cách vị trí của phủ đánh dấu trên bản đồ xa nhất.
“Mẹ kiếp! Phải đi bao lâu nữa chứ!”
Nhưng bực dọc thì bực dọc, Diệp Viễn vẫn chống chọi áp lực như núi bước từng bước về phía trước.
Vừa đi, vừa bắt đầu nhìn ngắm môi trường xung quanh.