“Thả con trai tôi ra, ông có giỏi thì nhằm vào tôi đây này!”, Lâm Y Quốc chịu đựng cảm giác đau đớn trên người, khàn giọng gào thét.
Nhưng Phạm Lợi Phong lại chẳng để tâm đến Lâm Y Quốc.
Lúc này, ông ta như một bác sĩ ngoại khoa, rất nghiêm túc đeo găng tay vào.
Thuộc hạ của Phạm Lợi Phong còn đặt mấy thứ như dao phẫu thuật xuống trước mặt ông ta.
“A!”
Lúc này, Lâm Phi đã ngất xỉu bị nhiệt độ nóng bỏng dưới người lại tỉnh lại.
Cảnh này khiến Lâm Y Quốc trợn to mắt, điên cuồng gào thét.
“Xin các người thả thằng bé ra, tôi xin ông bỏ qua cho con trai của tôi đi!”
Nhưng Phạm Lợi Phong vẫn không để tâm đến tiếng gào thét của Lâm Y Quốc.
Ông ta thuận tay cầm một con dao phẫu thuật lên, hưng phấn đi về phía Lâm Phi đang liên tục gào thét.
“Phạm Lợi Phong, cái đồ ma quỷ này, ông có giỏi thì nhằm vào tôi đấy!”
Lần này, Phạm Lợi Phong mới lạnh nhạt nói.
“Đừng nôn nóng, đợi tôi giải quyết con trai của ông xong sẽ từ từ xử lý ông!”
Dứt lời, Phạm Lợi Phong bèn định dâm dao phẫu thuật lên người Lâm Phi.
“Ầm!”
Nhưng đúng lúc này, cửa lớn của phòng ngầm đột nhiên mở ra, mấy người nhóm Diệp Viễn xông vào.
Khi thấy máu tươi đổ đầy dưới sàn, bố vô cùng thê thảm và Lâm Phi nằm trên giường sắt.
Lâm Tuyết trợn trắng mắt lập tức ngất xỉu.
Mấy người nhóm Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này thì đều thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Diệp Viễn, lúc này anh cảm thấy linh khí trên người đang không ngừng dao động.
Ngoài ra còn có sát khí mạnh mẽ đến mức đáng sợ tản ra.
Sát khí đáng sợ kia khiến nhiệt độ toàn bộ phòng ngầm như giảm đi mấy chục độ.
“Các người đều đáng chết!”