“Thứ vô cùng khủng bố mà chưa biết?”, Diệp Viễn lại lần nữa tỏ vẻ kinh ngạc.
Trần Bắc Phong gật đầu nói: “Đúng, nhưng cụ thể là thứ gì thì ông nội tôi không nói, ông ấy chỉ nói rằng, một khi những… thứ khủng bố chưa biết này xuất hiện thì e rằng toàn bộ thế giới sẽ bị hủy diệt!”
Lời này khiến Diệp Viễn không khỏi nhớ đến cảnh tượng mà anh đã từng chứng kiến bên dưới làng du lịch Tiên Vực ở tỉnh Tiềm Long lúc trước.
Không hiểu vì sao, anh cứ có cảm giác thứ bị trấn áp dưới làng du lịch Tiên Vực và thứ bị trấn áp bên dưới Tiểu Thế Giới này là cùng một loại.
Trần Bắc Phong tiếp tục nói: “Cũng chính vì thế mà sau khi các đời cao thủ nhà họ Trần chết đi, thi thể sẽ được đưa vào hai tòa nhà kia, dùng để chống cự sát khí từ mặt đất tràn ra”.
“Thật ra sát khí và tử khí từ thế giới này phát ra vốn không phải do thi thể của tổ tiên chúng tôi, mà do những thứ… khủng bố chưa biết dưới mặt đất phát ra đấy”.
“Hơn nữa, uy lực của những sát khí và tử khí này không hề yếu ớt như chúng ta hiện đang cảm nhận được, sát khí và tử khí thực sự lợi hại hơn hiện tại hàng nghìn, hàng vạn lần”.
“Tử khí và sát khí thực sự đều đã bị hai tòa nhà này và thi thể của các đời tổ tiên nhà họ Trần khống chế, những… sát khí và tử khí tràn ra ngoài chỉ là một phần rất nhỏ yếu”.
Lời của Trần Bắc Phong khiến Diệp Viễn một lần nữa cảm thấy kinh hãi.
Trước đó, anh đã từng lĩnh giáo uy lực của những sát khí, tử khí này, dù anh có dùng toàn lực thì cũng chỉ có thể gọi là “cân sức ngang tài” với chúng.
Nhưng giờ Trần Bắc Phong lại nói với anh rằng sát khí và tử khí thật sự còn có uy lực mạnh hơn gấp ngàn, vạn lần so với thứ mà anh từng đối mặt.
Nếu đụng phải những… sát khi và tử khí thật sự kia thì e rằng anh sẽ không có một chút khả năng chống cự nào cả.
Nhưng đó chỉ mới là hơi thở phát ra từ thứ khủng bố chưa biết kia mà thôi, từ đó có thể đoán ra được, thứ khủng bố chưa biết kia là tồn tại đáng sợ đến nhường nào.
Điều này cũng khiến Diệp Viễn hiểu được vì sao mấy ngàn năm qua người nhà họ Trần vẫn luôn trấn thủ nơi đây.
Đúng như Trần Bắc Phong nói, nếu những thứ kia xuất thế thì e rằng toàn bộ thế giới sẽ bị hủy diệt.
Ngay khi Diệp Viễn cảm thấy kinh hãi tột đỉnh, Trần Bắc Phong đột nhiên thở dài, vẻ mặt đầy u sầu nói: “Haiz, mấy năm gần đây nhà họ Trần chúng tôi dần xuống dốc, cả nhà họ Trần, ngoại trừ ông nội, ba mẹ, tôi và Thanh Thanh thì những người khác đều không thể tu hành”.
“Cũng chính vì thế mới dễ dàng bị thần giáo Quang Minh xâm nhập, lại suýt chút nữa để bọn họ phá hủy nơi này”.
“Hẳn là vài năm nữa, khi thi thể các đời tổ tiên nhà họ Trần mất đi hiệu dùng, sợ rằng không còn đủ sức trấn áp nơi đây nữa rồi”.
“Đến khi đó, những thứ… khủng bố chưa biết kia xuất hiện, tôi cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào!”
Nghe vậy, Diệp Viễn vỗ nhẹ lên bả vai Trần Bắc Phong: “Giờ khoan hãy buồn lo vô cớ, tôi thấy nơi này có khả năng tự chữa lành, chắc hẳn trong vòng trăm năm nữa, những thứ khủng bố chưa biết kia không thể thoát ra được đâu!”
“Trăm năm sau, có lẽ trên thế giới này sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ lợi hại, đến lúc đó không cần sợ những thứ này nữa rồi!”
“Hơn nữa, sau này tôi sẽ giúp các người thủ hộ nơi này!”
Không hiểu vì sao, ngay lúc này Diệp Viễn chợt có cảm giác hẳn là anh và những thứ khủng bố chưa biết kia rồi sẽ có một trận chiến.
Hơn nữa, suy nghĩ này là đột nhiên bật ra từ trong tâm trí anh.
“Anh Diệp nói rất đúng!”
Trần Bắc Phong khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục buồn lo vô cớ nữa.
Đúng như Diệp Viễn nói, trăm năm sau, ai biết trên thế giới này sẽ xảy ra thay đổi như thế nào.
Còn nữa, quả thật thế giới này có rất nhiều cao thủ, có lẽ… dù những thứ khủng bố kia xuất thế thì đến cuối cùng vẫn sẽ có người xử lý chúng.