Hơn nữa, ông ta còn có thể khẳng định Diệp Viễn chắc chắn không phải võ giả.
Bởi vì nội khí của võ giả tuyệt đối không có lực lượng và sức mạnh khủng khiếp như thế.
Vả lại, Diệp Viễn còn trẻ như vậy đã có thực lực nghiền nát hết thảy, ông ta không tin anh chỉ là một kẻ không tên không tuổi.
Thậm chí ông ta còn suy đoán Diệp Viễn rất có thể là người của một gia tộc lánh đời lớn hay đến từ vùng đất hư vô của Hoa Hạ.
Không thì, dựa vào mạng lưới tin tức của thần giáo Quang Minh, không thể nào không biết được.
Thế nên, ông ta cần phải biết rõ thân phận của Diệp Viễn.
Nếu anh là người của vùng đất hư vô thì ông ta sẽ gọi một cao thủ đứng đầu có quan hệ tốt với thần giáo Quang Minh đến. Vậy thì đương nhiên Diệp Viễn sẽ nể mặt người đó mà bỏ qua cho họ.
Còn nếu Diệp Viễn không phải người của vùng đất hư vô, ông ta tuyệt đối không thể để cho cao thủ như anh sống sót trên đời được.
Nghi vấn của ông lão cũng khiến Diệp Viễn hết sức bất ngờ.
"Ông không biết tôi?"
Ông lão cũng ngẩn người.
Đương nhiên là ông ta không biết Diệp Viễn rồi.
Ông ta không biết Diệp Viễn chủ yếu là vì 20 năm qua họ đều bế quan trong thần giáo Quang Minh, ngoảnh mặt làm ngơ với mọi việc bên ngoài.
Đến cả chuyện hồi xưa thần giáo Quang Minh bọn họ đi đánh úp điện Thiên Thánh của Diệp Viễn cũng không biết.
Mãi đến trong khoảng thời gian này, bọn họ phải chấp hành nhiệm vụ đã mưu tính nhiều năm ở nhà thờ tổ nhà họ Trần thì mới xuất quan.
Sau đó, tiến thẳng đến Hoa. Vốn dĩ, họ cảm thấy với thực lực của mình thì ngoài vùng đất hư vô hay một số lão quái vật của những gia tộc lánh đời lớn ra, những người còn lại hoàn toàn không phải đối thủ của mình.
Song, điều khiến họ không tài nào ngờ được là vừa mới đến Hoa Hạ đã gặp ngay cao thủ biến thái như Diệp Viễn.
"Nếu không biết thì khỏi cần biết, dù gì đều là những kẻ sắp chết thôi!"
Diệp Viễn nói xong bèn vung tay lên, vô số linh khí lập tức ngưng tụ lại trên nắm tay anh.
"Đỡ tiếp một quyền của ta này!"
Diệp Viễn vừa nói xong, cơ thể như một tia chớp phóng thẳng về phía năm người kia.
Ông lão kia thấy Diệp Viễn nhanh chóng xông đến thì cắn răng một cái, quát: "Thánh Tài, thuật Đại Thiên Sứ!"
"Vâng!"
Bốn người còn lại vội vàng khoanh chân ngòi xuống, bắt đầu điên cuồng niệm chú.
Thoáng chốc đã có năm chùm sáng giáng xuống từ trên trời, chiếu thẳng lên đỉnh đầu họ.
Cũng có vô số ánh sáng không ngừng trút xuống cơ thể họ.
Sau khi ánh sáng ấy chui vào trong cơ thể, họ vốn bị thương, miệng vết thương lập tức khỏi hẳn.
Vả lại, khí thể của mấy người kia còn tăng lên với một tốc độ khủng bố.
Diệp Viễn đã xông tới gần đó cảm giác được khí thế của họ chợt tăng lên thì cũng ngừng lại.
Anh không ngờ đám người kia vẫn còn đòn sát thủ chưa dùng.
Giờ phút này, anh chợt nổi hứng, muốn nếm thử đòn sát thủ của họ.
Vì vậy, anh tán linh khí trên nắm tay đi, thích thú nhìn họ thi triển.
Dưới sự quan sát của anh, khí thế của họ vẫn liên tục tăng lên, cơ thể cũng không ngừng lớn dần.
Sau khi lớn bằng gấp đôi bình thường thì mới ngừng lại.
Giờ đây, anh có thể cảm giác được thực lực của họ đã mạnh hơn gấp 5 lần.
Tiếp theo, Diệp Viễn thấy bốn người kia bỗng đặt hai tay dán lên lưng ông lão cầm đầu, truyền năng lượng khủng bố kia cho ông ta.
Sau khi được bốn người truyền năng lượng cho, cơ thể ông lão của nhanh chóng to lên.
Khí thế trên người cũng tăng vọt với một tốc độ chóng mặt.
Cả người cũng tỏa ra ánh sáng thần thánh kinh người.
Khoảng 30 giây sau, cơ thể bốn người đằng sau lập tức khô quắt lại.
Khí thế khủng bố kia cũng dần biến mất.
Sau khi tia năng lượng cuối cùng chuyển vào trong người ông lão.
Bốn người lập tức kiệt sức ngã xuống.
Sắc mặt của họ đều trắng bệch như tờ giấy.
Diệp Viễn vừa ngó đã biết họ không còn sống được bao lâu nữa.