Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, tính đến thời gian hôn lễ chính thức bắt đầu chỉ còn lại một lúc nữa.
Mà lúc này nay nam nữ nhân vật chính của lễ cưới vẫn chưa đến.
Giờ phút này tất cả mọi người đều đang nghị luận một việc.
Đó chính là hôm nay liệu Diệp Diệt Tiêu có đến thật không?
"Làm sao có thể dám đến được, không thấy được nơi này gần như hội tụ vô số cao thủ cấp cao trên cả nước sao, cho dù là mỗi người phun một ngụm nước bọt thôi cũng có thể dìm chết Diệp Diệt Tiêu rồi, làm sao cậu ta dám đến chứ!"
"Đúng đấy, tên rác rưởi kia cũng chỉ dám to mồm ở trên mạng mà thôi, nếu cậu ta dám đến, tôi sẽ viết ngược lại tên của tôi!"
"Thật ra tôi vẫn rất chờ mong cậu ta có thể tới, như thế chúng ta sẽ có thể nhìn thấy cậu Tiêu Thiên Minh đại chiến thần uy, tiêu diệt tên ngông cuồng kia như thế nào!"
"..."
Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay Diệp Diệt Tiêu không dám tới.
Cũng không có khả năng đến!
Khi thời gian trôi qua, cũng đã sắp đến mười hai giờ trưa.
Tất cả mọi người vẫn không nhìn thấy Diệp Diệt Tiêu đến.
Mà lúc này, chỉ thấy gia chủ nhà họ Tiêu - Tiêu Đông Văn và gia chủ gia tộc Thượng Quan - Thượng Quan Bằng Phi đi lên trên sân khấu trang trí vô cùng xa hoa.
Tiêu Kình rất bình tĩnh cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây một chút, sau đó liền đi xuống sân khấu.
Mà Thượng Quan Bằng Phi thì khách mời người chủ trì hôn lễ lên.
Sau khi nói vài câu khách sáo ngắn gọn, ông ta liền cất cao giọng nói.
"Bây giờ hãy cho mời nhân vật chính của chúng ta hôm nay, thiên tài số một Hoa Hạ, Tiêu Thiên Minh!"
Trong nháy mắt, dưới sân khấu truyền đến những tiếng vỗ tay như sấm đánh.
Theo tiếng vỗ tay như sấm, Tiêu Thiên Minh mặc một bộ đồ đen đi lên sân khấu dưới ánh mắt của vô số người.
Thượng Quan Bằng Phi tán dương Tiêu Thiên Minh một lúc, lại tiếp tục cất cao giọng nói.
"Tiếp theo, chúng ta hãy lại dùng tiếng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt hoan nghênh nữ nhân vật chính hôm nay, cô dâu hạnh phúc nhất Hoa Hạ, Tô Yên Nhiên, chị Tô".
Những tiếng vỗ tay như sấm đánh lại vang lên lần nữa, theo những tiếng hoan hô đó là tiếng nhạc cổ điển vang lên.
Tô Lâm nhà họ Tô dẫn theo Tô Yên Nhiên trang nhã như công chúa hoàng thất xuất hiện ở một chỗ khác sân khấu.
Hôm Tô Yên Nhiên đơn giản là xinh đẹp đến mức không gì sánh được, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là trên khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết của cô lại không hề có chút vui vẻ nào.
Nếu có thì cũng chỉ có vẻ lạnh lùng và đau thương vô tận, cùng với một sự ngây ngốc.
"Thật đẹp!"
"Quá đẹp! Đơn giản chính là thánh nữ hạ phàm!"
Tất cả mọi người nhìn thấy Tô Yên Nhiên đi ra, đều nhao nhao mở miệng tán dương.
Nhưng rốt cuộc là thật lòng hay là bởi vì nhà họ Tiêu thì không ai biết được.
Trong những tiếng khen ngợi, Tô Yên Nhiên được Tô Lâm cầm tay, chậm rãi đi về phía chính giữa sân khấu.
Nhìn Tô Yên Nhiên chậm rãi đi đến, trong ánh mắt của Tiêu Thiên Minh đều là vẻ yêu thương.
Rất nhanh, Tô Lâm đã dẫn Tô Yên Nhiên đi tới giữa sân khấu.
"Minh, từ nay về sau, ông sẽ giao Yên Nhiên cho cháu!", Tô Lâm tràn đầy kích động nói.
Ông ấy đã tưởng tượng ra một màn này thật lâu, cuối cùng hôm nay cũng thành hiện thực.
Chỉ cần cháu gái của ông ấy và Tiêu Thiên Minh thành hôn, từ nay về sau, bọn họ sẽ chính là thông gia với gia tộc số một Hoa Hạ - nhà họ Tiêu, địa vị của nhà họ Lâm bọn họ cũng sẽ vững chắc vĩnh viễn.
Tiêu Thiên Minh gật đầu nói: "Yên tâm đi ông nội, cháu nhất định sẽ dùng quãng đời còn lại để ở cùng với Yên Nhiên!"
Sau đó Tiêu Thiên Minh liền thâm tình nhìn về phía Tô Yên Nhiên, trong đôi mắt đều là tình yêu vô tận.
Chỉ là đối mặt với ánh mắt của Tiêu Thiên Minh, trên mặt Tô Yên Nhiên vẫn là vẻ lạnh lẽo vô tận, cũng làm như không nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Thiên Minh.
Điều này khiến Tô Lâm ở một bên có chút xấu hổ.
Mà Tiêu Thiên Minh cũng hơi thay đổi sắc mặt.
"Chuyện gì xảy ra vậy, hình như cô dâu có vẻ không vui?"
"Đúng vậy, từ lúc bắt đầu cô dâu này đã có vẻ mặt lạnh lùng rồi".
Đương nhiên đám người dưới sân khấu cũng chú ý tới một màn này, đều có chút nghi hoặc.
Mấy người trên sân khấu cũng nghe được tiếng nghị luận bên dưới, điều này khiến sắc mặt Tô Lâm càng thêm khó coi, cũng càng thêm khẩn trương.
Sắc mặt Tiêu Thiên Minh lại rất bình tĩnh, hơi quay đầu nhìn Thượng Quan Bằng Phi một chút, ra hiệu bắt đầu hôn lễ.
Thượng Quan Bằng Phi vội vàng gật đầu, mở miệng nói: "Bây giờ giờ lành đã đến, tôi tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu!"
"Chờ một chút!"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang dội đột nhiên vang lên.
"Vèo!"
Gần như đồng thời, mấy người Tiêu Thiên Minh trên sân khấu cùng với tất cả khách khứa dưới sân khấu đều quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy ở lối vào, Hiên Viên Dương Vũ và một ông lão râu tóc bạc trắng, tràn đầy tinh thần hùng hùng hổ hổ đi vào.
"Hiên Viên Hoành, người của gia tộc Hiên Viên?"
"Bọn họ tới đây làm cái gì?"
Ngay lập tức tất cả mọi người ở đây đều nhận ra Hiên Viên Dương Vũ và lão già kia.
Lão già kia chính là lão gia của gia tộc Hiên Viên, Hiên Viên Hoành.
Bọn họ đều biết rất rõ ràng, hình như nhà họ Tiêu không mời người của gia tộc Hiên Viên đến tham gia hôn lễ.
Nhưng bây giờ người của gia tộc Hiên Viên lại không mời mà tới.
Gần như đồng thời, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn về phía vị trí đám người nhà họ Tiêu và ba gia tộc lớn khác ở dưới sân khấu.
Tiêu Kình chỉ nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoành, cũng không tỏ vẻ gì, sắc mặt vẫn như thường.
Dường như ông ta đã sớm nghĩ tới việc người của gia tộc Hiên Viên sẽ đến vậy.