Chính là chờ đến một ngày có thể đạt được kế hoạch của bọn họ.
Nhưng hôm nay, kế hoạch bọn họ xây dựng gần trăm năm nay lại tan vỡ.
Ông ta làm sao có thể không giận được chứ.
Người mặc đồ đen cảm nhận được lửa giận ngất trời và uy áp trên người Lục Thiên Hành, vội vàng nói: “Con cũng không biết, vừa rồi ngọc hồn của Thái Huyền Lão quái và tất cả thuộc hạ của chúng ta đều bị vỡ vụn!”
“Chuyện này thật quỷ dị, con phải thông báo cho người trước tiên!”
Lục Thiên Hành lẩm bẩm: “Thái Huyền đã là cường giả cảnh giới Võ Thành, người nước Hoa Hạ có thể giết ông ta không nhiều, lẽ nào là mấy lão quái vật kia ra tay?”
Người mặc đồ đen vội vàng nói: “Chắc không có khả năng đó đâu, mấy lão quái vật bây giờ đều đang bế tử quan, hơn nữa, kế hoạch lần này chúng ta cũng không tiết lộ cho bất kỳ ai!”
“Hơn nữa Thái Huyền Lão quái bọn họ tiến vào Hoa Hạ rất bí ẩn, không có bất kỳ ai biết!”
“Vậy ai có thể chém giết ông ta?”, Lục Thiên Hành lạnh giọng hỏi.
Người áo đen nói: “Còn chưa rõ, trước mắt vẫn đang điều tra!”
“Hừm, mặc kệ là ai giết Thái Huyền, dám phá hỏng kế hoạch của tôi, hắn chết chắc!”
Lục Thiên Hành hừ lạnh, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế cuồng bạo nhìn đời bằng nửa con mắt, khí thế vừa xuất hiện.
Đánh tan mây đen dày đặc trên bầu trời.
“Sư tôn, ý của người là muốn quay về nước Hoa Hạ?”, nét mặt người mặc đồ đen lóe lên vẻ kích động không nói nên lời.
Từ hơn hai mươi năm trước, sau khi bọn họ bị đuổi khỏi Hoa Hạ, sư tôn hắn luôn ở đây tu hành, không màng chuyện đời.
Còn hắn cũng đi theo sư tôn ở đây hơn hai mươi năm, trong hai mươi năm nay, hắn ở đây đã không chịu nổi từ lâu, chỉ muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
“Lập tức đi thông báo, mấy hôm nữa Lục Thiên Hành tôi sẽ trở lại nước Hoa Hạ!”
“Sư phụ, sư phụ trở lại nước Hoa Hạ, mấy lão quái vật trong nước có ngăn cản không?”, người áo đen hơi lo lắng hỏi.
Nhưng Lục Thiên Hành lại cười khinh thường: “Năm đó đám rác rưởi kia đều không phải đối thủ của tôi, nếu không vì những người ở vùng đất Hư Vô kia xuất hiện, e rằng tôi đã thống nhất giới võ đạo nước Hoa Hạ từ lâu rồi!”
“Hiện tại thần công của tôi đã đại thành, những lão quái vật kia càng không phải đối thủ của tôi, dù những người ở vùng đất Hư Vô có xuất hiện, e rằng cũng phải cân nhắc lại năng lực của mình”.
“Đã nhiều năm như thế, có một số việc cũng nên có kết quả rồi! Nên cho những người ở nước Hoa Hạ kia nếm trải cảm giác sợ hãi vì bị tôi chi phối!”
Sự tự tin của Lục Thiên Hành khiến người áo đen vô cùng kích động.
“Vâng, sư phụ, con sẽ lập tức đi thông báo!”
…
Sáng hôm sau, Diệp Viễn vừa mở mắt đã có một phát hiện đáng vui mừng.
Cảnh giới của anh đã đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, chỉ còn thiếu một chút nữa là bước vào đỉnh phong.
Điều này khiến Diệp Viễn rất mừng rỡ, dù mấy ngày nay anh không tu luyện nhiều.
Nhưng anh đã giao thủ với rất nhiều người, trong lúc chiến đấu đã giúp ích rất nhiều để thực lực của anh đột phá.