Liễu Hạo Long vô cùng hoảng sợ, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, liên tục nói.
“Cậu Diệp, xin lỗi, chuyện cô Lâm đều lỗi do tôi, tôi không nên tự tiện làm chủ bảo cô Lâm gia nhập Lục Phiến Môn!”
“Diệp Viễn, chuyện này không trách chú Liễu, là em cố ý muốn gia nhập Lục Phiến Môn!”
Lúc này, Lâm Vãn Tình chủ động đứng dậy, vội vàng giải thích.
Lâm Vãn Tình lên tiếng, Diệp Viễn cũng không thể trách móc Liễu Hạo Long nữa.
“Không cần có lần sau! Còn nữa, chuyện hôm nay tôi muốn làm rõ cho bố và em trai của bạn tôi!”
“Nếu như mấy người không thể làm rõ, vậy tôi sẽ đích thân ra tay!”
“Dạ!”
Liễu Hạo Long vội vàng gật đầu, toàn thân như trút được gánh nặng.
“Chúng ta đi!”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp kéo Lâm Vãn Tình và Tiểu Vũ đi, căn bản không hề quan tâm đến mấy ông lớn cấp cao của Lục Phiến Môn vẫn đang chờ nói chuyện với anh.
Đối mặt với coi thường của Diệp Viễn, mấy ông lớn cấp cao của Lục Phiến Môn không dám tỏ ra không vui.
Ai nấy đều cúi đầu khom người, tiễn đám người Diệp Viễn rời đi.
Sau khi đám người Diệp Viễn đi, mấy ông lớn cấp cao gần như dùng ánh mắt có thể giết chết người nhìn về phía cậu thanh niên và bố hắn.
“Tên khốn vụng về lại còn hỏng việc!”
Ánh mắt của mấy ông lớn đột nhiên khiến sắc mặt hai người trở nên trắng bệch.
Bọn họ biết mình xong đời rồi.
Sau đó, mấy ông lớn của Lục Phiến Môn đi đến trước mặt đám người phủ nha tỉnh Tiềm Long.
Bắt đầu hỏi rõ ngọn nguồn chuyện hôm nay.
Bọn họ biết, bây giờ cơ hội duy nhất hòa hoãn mối quan hệ với Diệp Viễn chính là dựa theo yêu cầu của anh, xử lý cho xong chuyện hôm nay.
Lại nói Diệp Viễn, anh dẫn mọi người chạy nhanh về phía nhà Lâm Tuyết.
Trước đó đã cứu chữa cho Lâm Y Quốc và Lâm Phi giữ được tính mạng, nhưng vết thương của hai người vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Vừa về đến nhà Lâm Tuyết, Diệp Viễn bắt đầu trị thương cho hai người.
Một giờ sau, Lâm Y Quốc cơ bản đã không có gì trở ngại, còn Lâm Phi bởi vì sau lưng bị bỏng nghiêm trọng, cần một vài ngày mới hoàn toàn khôi phục như ban đầu.
Chữa vết thương cho hai người xong, Diệp Viễn mới từ trong nhà đi ra.
Vừa ra bên ngoài, đám người Sở Vân Phi Phạm Thống không hẹn mà cùng lúc đi vào phòng thăm Lâm Y Quốc và Lâm Phi, bên ngoài chỉ còn lại một mình Lâm Vãn Tình.
Diệp Viễn cũng không nói gì, trực tiếp kéo tay Lâm Vãn Tình ra khỏi nhà.
Cả chiều Diệp Viễn chỉ ở cùng với Lâm Vãn Tình.
Mãi đến tối, khi hai người quay về nhà Lâm Tuyết thì phát hiện toàn bộ người trong trấn đều tập trung bên ngoài nhà Lâm Tuyết, hơn nữa còn chuẩn bị mười mấy bàn rượu ngon.