Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không một ai dám đối diện với Sở Vân Phi.

Anh ta quay đầu nhìn về phía người cười nhạo mình khi nãy, người nọ còn nói rằng nếu anh có thể mua lại được khách sạn, cậu ta sẽ quỳ xuống gọi anh là bố.

“Chẳng phải đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi sao!”

Người nọ lập tức tái cả mặt, lúng túng không biết phải làm thế nào.

Dẫu sao cậu ta cũng được coi là người trong giới thượng lưu ở tỉnh Tiềm Long, mà hầu hết những người đang có mặt ở đây đều thuộc giới thượng lưu của tỉnh Tiềm Long.

Nếu cậu ta thật sự quỳ xuống dập đầu gọi Sở Vân Phi là bố, chắc sau này cậu ta sẽ trở thành trò cười cho cả tỉnh luôn mất.

Cuối cùng cậu ta không dám ngẩng đầu lên nữa.

“Đúng đúng, mau quỳ xuống gọi bố đi chứ!”

Ở đây còn có rất nhiều người thích hóng hớt không chê chuyện lớn, lúc này họ cũng đồng loạt lên tiếng.

Còn có cả người lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp hình.

Tiếng la ó ầm ĩ xung quanh khiến cho sắc mặt người này càng thêm khó coi.

Cậu ta quay sang nói với Sở Vân Phi.

“Người anh em, vừa rồi là lỗi của tôi, tại tôi hếch mắt chó coi thường người khác, cho phép tôi xin lỗi anh nhé!”

Nhưng đối mặt với lời xin lỗi của người này, Sở Vân Phi không thèm quan tâm.

Anh ta cười khẩy, đáp lời.

“Lúc nãy mày kiêu ngạo lắm mà, mày còn chê tao nghèo nữa kia mà? Sao giờ lại biết nhận lỗi rồi thế, tiếc là đã muộn rồi!”

“Người anh em nể mặt tôi chút đi, đợi lát nữa tôi mời các anh ăn cơm, coi như để thay lời xin lỗi nhé!”

“Nể mặt mày? Con mẹ nó mày là cái thá gì mà xứng được nể mặt chứ? Quỳ xuống xin lỗi cho tao!”

Sở Vân Phi nhất quyết không chịu bỏ qua, khiến sắc mặt người nọ lại trở nên khó coi hơn.

“Này anh, có câu phép vua cũng phải thua lệ làng, ừ thì anh giàu đấy, nhưng cũng đừng quên nơi này là tỉnh Tiềm Long!”

Sở Vân Phi khinh thường đáp: “Sao nào, còn muốn đe doạ tao nữa à, được lắm. Mày có chiêu gì cứ thể hiện ra hết đi, tao cũng muốn xem xem là lệ làng của mày hay phép vua tao đây lợi hại hơn!”

“Anh…”

Lúc này Tiểu Vũ đã không nín nhịn được nữa, cô ấy vọt thẳng tới đá một phát vào mông cậu ta, người nọ lập tức quỳ phịch xuống trước mặt Sở Vân Phi.

“Dập đầu xin lỗi, không thì hôm nay tao sẽ đánh cho mày chết!”

Tiểu Vũ hung tợn trừng tên này, còn huơ nắm đấm nhỏ trắng nõn của mình lên đe doạ.

Bị đạp ngã trước mặt nhiều người thế này, trông vẻ mặt người nọ cực kì khó coi.

Cậu ta sợ Sở Vân Phi chứ không phải sợ Tiểu Vũ, dứt khoát đứng dậy vung tay tát mạnh về phía mặt cô ấy.

“Cái đệch, con khốn này, mẹ mày muốn chết hả?”

Chỉ là tay cậu ta còn chưa chạm vào người Tiểu Vũ, chính cậu ta đã bay thẳng ra ngoài cửa khách sạn.

Ngã sầm xuống đất, không còn tiếng thở.

Tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngác, bởi vì không có người nào nhìn thấy rốt cuộc là ai đã ra tay.

Chỉ có Tiểu Vũ chu môi nhìn Diệp Viễn, nói: “Anh làm gì thế, em chơi chưa đủ nữa mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK